Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1691: Thu hoạch tương đối khá (length: 15582)

Tần Diệp đều nói có cảm giác, Hỏa Tôn còn có thể nói gì, hơn nữa nơi này còn cất giấu một tiểu thiên địa, vốn đã là một chuyện phi thường kỳ quái.
Nếu hắn là Cửu U Võ Đế, hắn cũng sẽ đem quan tài mình táng tại trong tiểu thiên địa này, dù sao nơi này là chỗ táng quan tài tốt nhất.
"Có khi, cảm giác của đàn ông cũng không nhất định kém hơn phụ nữ."
"Được, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần tìm được quan tài Cửu U Võ Đế là được."
Tần Diệp cười nhạt một tiếng, phảng phất vạn vật trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hỏa Tôn nghe vậy, cũng không cần nhiều lời nữa. Hắn tự hiểu lấy, biết Tần Diệp mạnh hơn hắn vô số lần, mà lại ở chung thời gian dài như vậy, hắn còn chưa phát hiện Tần Diệp có nói sai chỗ nào.
Vậy thì cứ cho là, hắn nói nơi này là nơi Cửu U Võ Đế táng quan tài, vậy thì không sai.
Về điểm này, Hỏa Tôn vô cùng tin tưởng Tần Diệp.
"Đi thôi."
Tần Diệp nói, liền dẫn mấy người tiếp tục tiến lên.
Vừa đi vừa thu thập một chút linh dược trân quý, đi một hồi, tới một vùng bụi cỏ tĩnh mịch, một gốc linh dược đập vào mắt.
Gốc linh dược này ngoại hình cực giống hoa đào, cực kỳ đẹp đẽ.
"Đào ảnh tiên hoa, còn là có ít nhất sáu mươi vạn năm tuổi."
Hỏa Tôn khi thấy gốc linh dược này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lên tiếng kinh hô.
Đào ảnh tiên hoa, chính là Cửu giai linh dược cực kỳ hiếm thấy, có được dược lực vô cùng cường đại, giá trị đủ để khiến vô số võ tu điên cuồng.
Chớ nói chi là có sáu mươi vạn năm tuổi, kia lại càng là vạn năm khó gặp, giá trị đã không thể nào lường được.
Tần Diệp ngay từ đầu còn không nhận ra, dù sao hắn tuy đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, nhưng không phải biết tất cả mọi chuyện.
Nghe Hỏa Tôn gọi ra tên đào ảnh tiên hoa, liên quan đến miêu tả đào ảnh tiên hoa mới hiện lên trong trí nhớ.
Đào ảnh tiên hoa này chủ yếu dùng để luyện đan, đương nhiên cũng có thể dùng trực tiếp phục dụng, nhưng hiệu quả rõ ràng là không bằng luyện đan.
"Đào ảnh tiên hoa sáu mươi vạn năm tuổi, đúng là giá trị liên thành."
Tần Diệp khẽ gật đầu nói.
"Ta hái cho công tử."
Liễu Sinh Phiêu Nhứ nói xong, liền tự mình động tay hái, nhưng lúc này đào ảnh tiên hoa lại vèo một tiếng, muốn phá không rời đi.
Nhưng Tần Diệp vung tay, gốc đào ảnh tiên hoa rơi vào tay hắn.
Trong tay Tần Diệp, gốc đào ảnh tiên hoa này vô cùng ngoan ngoãn, không có nửa điểm giãy dụa.
"Linh dược ở đây, rất nhiều đều sinh ra ý thức riêng, nên khi hái cần chuẩn bị sẵn sàng, nếu không bọn chúng không cam tâm bị hái như vậy."
Tần Diệp vừa thu hồi đào ảnh tiên hoa, vừa nói.
Mấy người gật đầu đáp ứng, nguy hiểm trên đường đi đã cho bọn hắn hiểu sâu, linh dược có lúc cũng là một thanh đao giết người.
"Đương nhiên, ngoài phải đề phòng những linh dược này, còn phải đề phòng những yêu thú vụng trộm ẩn giấu, dù sao càng là linh dược giá trị cao thì lại càng có yêu thú mạnh mẽ bảo hộ, đây cũng không phải là bí mật gì."
Tần Diệp tiếp tục nói.
"Nơi này cũng có yêu thú sao?"
Mộc Dao Nhi hỏi.
Tần Diệp mỉm cười nói: "Nơi này tuy là chỗ táng quan tài của Cửu U Võ Đế, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, nếu không có ai can thiệp, liền sẽ diễn sinh ra một số yêu thú, thực lực của những yêu thú này có lẽ còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với những con đã gặp bên ngoài trước đó."
Hỏa Tôn nghe xong, thân thể run lên, trong lòng đối tiểu thiên địa này tràn đầy lòng kính sợ.
"Được, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Tần Diệp nói xong, tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ một đường hái lượm, một đường thu hoạch, mỗi người trên người đều hái không ít linh dược.
Nhất là Hỏa Tôn quả nhiên là mở mang tầm mắt, ở đây linh dược linh thảo quả thực như rau cải trắng, đến mức khi bọn họ hái đều chỉ có thể lựa chọn linh dược giá trị cao, còn những loại năm tuổi hơi thấp thì bỏ qua.
"Ồ! Không phải là Thanh Huyền hoa sen sao?"
Tần Diệp đột nhiên dừng bước, nhìn cây hoa sen cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thanh Huyền hoa sen cũng là Cửu giai linh dược cực kỳ hiếm thấy, có được dược lực vô cùng cường đại, có thể luyện chế ra nhiều loại đan dược trân quý.
"Ha ha, vận may không tệ, không ngờ ở đây lại có thể gặp một gốc Thanh Huyền hoa sen."
Tần Diệp lộ ra một nụ cười.
"Công tử, Thanh Huyền hoa sen này trân quý đến vậy sao?"
Liễu Sinh Phiêu Nhứ tò mò hỏi.
Tần Diệp gật đầu nói: "Không tệ, Thanh Huyền hoa sen này cũng là Cửu giai linh dược hiếm thấy trong thiên hạ, giá trị không thể đánh giá được. Hơn nữa, Thanh Huyền hoa sen này có năm ít nhất cũng phải trên ba mươi vạn năm, giá trị lại càng gấp bội."
"Mặt khác, theo ghi chép trong cổ tịch, Thanh Huyền hoa sen này hái cũng cực kỳ khó khăn, sơ sẩy một chút liền lập tức mất dược tính. Cho dù hái thành công, nếu bảo tồn không tốt cũng sẽ mất dược tính."
"Vậy làm thế nào để hái nó?"
Liễu Sinh Phiêu Nhứ tiếp tục hỏi.
Tần Diệp mỉm cười nói: "Hái Thanh Huyền hoa sen này cần nhanh, nhanh đến mức cực hạn, mặt khác để bảo tồn Thanh Huyền hoa sen này cần một chiếc hộp đặc thù."
Nói xong, Tần Diệp lấy ra một chiếc hộp ngọc nhỏ xảo, trên hộp ngọc khắc đầy phù văn huyền ảo, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ba nàng và Hỏa Tôn đều hiếu kỳ nhìn hộp ngọc nhỏ nhắn trong tay Tần Diệp, cả bốn người đều cảm thấy hộp ngọc này không phải là thứ tầm thường.
Tần Diệp mỉm cười, hộp ngọc này không phải của hắn, mà là chiến lợi phẩm, chiếc hộp này chuyên dùng để bảo quản những linh dược dễ hao hụt dược tính, chỉ cần bỏ linh dược vào, sẽ bảo trì dược tính không mất trong thời gian dài.
Nói xong, Tần Diệp bước đến bên Thanh Huyền hoa sen, xòe bàn tay, chậm rãi đến gần Thanh Huyền hoa sen.
Nhưng ngay lúc đó, một luồng khí tức màu đen quỷ dị đột nhiên bùng phát ra từ Thanh Huyền hoa sen, lập tức một bóng đen từ trong Thanh Huyền hoa sen xông ra, hướng Tần Diệp đánh tới.
Bóng người này quá nhanh, nhanh đến mức Võ Tôn cũng chưa chắc có thể phản ứng kịp.
"Cẩn thận!"
Liễu Sinh Tuyết Cơ là người đầu tiên phát hiện, mở miệng nhắc nhở.
Ánh mắt Tần Diệp ngưng tụ, lật bàn tay bắt lấy bóng đen này, nhưng bóng đen này lại biến thành từng đám hắc khí, chui xuống lòng đất biến mất.
"Ta đuổi theo!"
Liễu Sinh Phiêu Nhứ liền muốn đuổi theo ra.
Tần Diệp cũng ngăn nàng lại: "Không cần đuổi, thả nó một con đường sống, dù sao ta cũng lấy linh dược của nó."
Bóng đen vừa rồi, chính là yêu thú, chỉ là yêu thú này vô cùng cổ quái, có thể hóa thành hắc khí để thoát đi.
Chỉ cần yêu thú này không còn tấn công hắn nữa, Tần Diệp cũng không lấy mạng nó.
Lúc này, Tần Diệp đưa tay hái lấy Thanh Huyền hoa sen, Thanh Huyền hoa sen cảm thấy nguy hiểm, tản ra ánh sáng chói mắt, một luồng khí tức cường đại từ trong Thanh Huyền hoa sen phát ra, trực trùng lên trời.
Nhưng cho dù Thanh Huyền hoa sen có bùng phát thế nào, giãy dụa ra sao, cũng vô dụng, Tần Diệp như điện xẹt bóp nát khí tức của Thanh Huyền hoa sen, hái được Thanh Huyền hoa sen vào trong tay.
Sau đó, nhanh chóng bỏ Thanh Huyền hoa sen vào hộp ngọc, cất vào.
Sau đó, Tần Diệp mới phát hiện linh khí ở đây đặc biệt nồng đậm, linh khí thiên địa còn quấn lấy bọn họ, hít vào một chút đều là linh khí nồng đậm, huống chi còn có nhiều linh dược như vậy.
Tần Diệp bèn đào một ít bùn đất, thu vào.
"Công tử, ngươi đào bùn đất làm gì?"
Hỏa Tôn tò mò hỏi.
Tần Diệp cười nói: "Bùn đất ở đây chính là nơi thiên địa tinh hoa ngưng tụ, đào một ít mang đi, có thể dùng để bồi dưỡng linh dược, hiệu quả sẽ tăng gấp bội."
Hỏa Tôn nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra ở đây không chỉ linh dược trân quý mà đến bùn đất cũng là vô giá chi bảo.
Nên biết, mỗi một tông môn đều có dược điền, nhưng bùn đất ở dược điền của tông môn há có thể so được với bùn đất nơi này.
Hỏa Tôn cũng có dược điền, nếu mang chút bùn đất ở đây về, chắc chắn có thể khiến linh dược sinh trưởng nhanh hơn, dược tính cũng mạnh mẽ hơn.
Hỏa Tôn cũng đào một chút bùn đất, nhưng túi không gian trên người hắn không nhiều, nên cũng chỉ có thể đào một chút.
Lúc này, Tần Diệp nhìn những linh dược còn lại, ánh mắt bình tĩnh mà sâu sắc, nhiều linh dược như vậy, nếu cứ để lại, có lẽ sẽ tiện nghi cho người khác.
Bọn họ tìm tới đây, những người khác cũng có thể tìm đến, không cần thiết phải để lại linh dược cho họ.
Đột nhiên, Tần Diệp mỉm cười, tế ra Dược Tiên Đỉnh, xòe bàn tay, nắm linh dược, ném vào trong Dược Tiên Đỉnh.
"Ầm ầm ầm..."
Cho dù những linh dược này có sinh ra ý thức hay không, hoặc có bộc phát ra khí thế mạnh mẽ bao nhiêu, uy áp tứ phương thế nào, chỉ cần bị ném vào Dược Tiên Đỉnh đều rất nhanh bị luyện hóa.
Hỏa Tôn nhìn cảnh này, trong lòng rung động không gì sánh được.
Hắn là Hỏa Tôn, tuy không phải là luyện đan sư, nhưng cũng không ít kiến thức, cũng có vài bạn bè là luyện đan sư, từng thấy không ít lò luyện đan, nhưng chưa bao giờ thấy lò luyện đan nào thần dị như Dược Tiên Đỉnh của Tần Diệp.
Thậm chí trong một thoáng, hắn muốn hoài nghi Dược Tiên Đỉnh này không phải sản phẩm của đại lục mà đến từ tiên giới.
Nhìn một lò lại một lò đan dược được luyện ra, mắt của Hỏa Tôn nhìn mà muốn lồi ra.
Dược Tiên Đỉnh này quá thần kỳ, lại có thể tự động luyện đan, lò luyện đan thần kỳ như vậy, chỉ sợ những lò luyện đan đẳng cấp cao trên đời này cũng không sánh bằng, thậm chí đến xách giày cũng không xứng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, số thuốc luyện ra đã lên tới hơn vạn viên.
"Công tử, cái này... cái lò luyện đan này chẳng lẽ là Tiên Khí?"
Hỏa Tôn trợn mắt há mồm hỏi.
Tần Diệp chỉ cười nhạt, không nói thêm gì.
Tần Diệp chỉ lấy ra một phần đan dược đã luyện chế, số còn lại thì chia cho ba nàng và Hỏa Tôn, đồng thời nói với họ: "Không có gì bất ngờ, nơi này rất nhanh sẽ bị người khác phát hiện thôi, kiểu gì cũng sẽ có một trận đại chiến. Trong lúc bọn họ chưa tìm ra nơi này, mọi người hãy nhanh chóng tăng cường thực lực, có vậy mới có sức tự vệ."
"Đa tạ công tử."
Hỏa Tôn cúi đầu cảm tạ Tần Diệp.
Hắn nhận đan dược từ tay Tần Diệp, những đan dược này đều do Dược Tiên Đỉnh luyện chế, vừa cầm lên Hỏa Tôn đã phát hiện chúng đều là cực phẩm đan dược, hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn dám khẳng định cái đỉnh kia chắc chắn là Tiên Khí, chỉ có Tiên Khí mới thần kỳ và kinh khủng đến vậy.
Tần Diệp có Dược Tiên Đỉnh này, chỉ cần có linh dược, liền có thể không ngừng chế tạo đan dược. Nghĩ đến việc Tần Diệp có thể tạo ra biết bao cao thủ cho Thanh Phong Tông, hắn không dám tưởng tượng tiếp.
Trong lòng Hỏa Tôn càng thêm khẳng định phải bám chặt lấy đùi Tần Diệp, chỉ đi theo Tần Diệp mới có thể nhận được nhiều lợi ích, có lẽ rất nhanh sẽ đột phá tới cảnh giới Võ Hoàng.
Tần Diệp thấm thía dặn dò: "Những đan dược này đừng ăn hết một lần, mỗi lần nhiều nhất chỉ nên ăn mười viên."
Bởi vì linh dược ở đây quá nhiều, lại còn có không ít linh dược cực phẩm hiếm thấy, dược lực vô cùng lớn mạnh, đan dược luyện ra đương nhiên có đẳng cấp rất cao.
"Dao Nhi một lần chỉ được ăn một viên, còn các tỷ muội, mỗi người một lần có thể ăn ba mươi viên."
Tần Diệp nói tiếp, đến cả Liễu Sinh tỷ muội mạnh mẽ như vậy mỗi lần cũng chỉ có thể ăn ba mươi viên, có thể thấy dược lực của những đan dược này mạnh mẽ cỡ nào.
Ba nàng gật đầu, bắt đầu nuốt đan dược theo lời Tần Diệp dặn.
Tần Diệp thì vừa nhặt linh dược bỏ vào Dược Tiên Đỉnh, vừa trông chừng bốn người.
Bốn người cũng không lỗ mãng mà làm theo lời Tần Diệp, họ dựa vào thực lực của mình để luyện hóa dược lực.
Khi sắc mặt bọn họ có chút thay đổi, Tần Diệp liền phóng ra một đạo linh lực vào cơ thể, giúp bọn họ luyện hóa.
Trong bốn người thì Mộc Dao Nhi thực lực tương đối thấp nhất, luyện hóa đan dược có chút khó khăn, nên Tần Diệp chủ yếu để ý đến nàng.
Khi Mộc Dao Nhi tăng thêm thực lực, cô có thể tự mình luyện hóa hoàn toàn đan dược.
Sau khi bốn người đã ổn định, Tần Diệp nhắm mắt tập trung, bắt đầu tu luyện.
Không giống như việc bốn người từ từ nuốt đan dược, Tần Diệp trong nháy mắt liền chấn vỡ mấy ngàn viên thuốc, gom toàn bộ dược lực tản ra, hút vào cơ thể.
Ngay lập tức, từng đợt tiếng nổ như sấm rền vang lên trong cơ thể hắn, sức mạnh cuồng bạo trong người hội tụ lại thành dòng sông.
Tần Diệp thi triển Thánh Vực, đổ dược lực này vào, tiếp tục mở rộng phạm vi Thánh Vực.
Thánh Vực nhận được lượng lớn dược lực rót vào, trở nên sáng chói như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
Phạm vi Thánh Vực không ngừng được mở rộng, phảng phất như có thể che cả bầu trời, khí thế bàng bạc giống như chiến thần thượng cổ giáng lâm.
Trong thời gian ngắn, phạm vi Thánh Vực đã lên tới mấy trăm vạn, Tần Diệp hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Sau này, Tần Diệp thậm chí không còn luyện chế đan dược, mà trực tiếp luyện hóa linh dược, Thánh Vực điên cuồng thôn phệ dược lực, dung nhập vào bên trong, tiếp tục phát triển phạm vi một cách điên cuồng.
Tần Diệp xòe tay ra, hơn vạn linh dược bay lên giữa không trung, rồi lập tức bị chấn nát tan thành dược lực, những dược lực này giống như dòng sông phân nhánh.
Tần Diệp hội tụ những dược lực này lại thành một dòng lũ, ào ào trút toàn bộ số linh dược đó vào Thánh Vực.
Tần Diệp vừa luyện hóa dược lực, phát triển Thánh Vực, vừa phân thần chú ý đến bốn người kia.
Trong bốn người thì Mộc Dao Nhi có thực lực thấp nhất, nhưng lại là người có sự tăng trưởng nhanh nhất, khí tức của cô tăng lên rất nhanh.
Khí tức trên người nàng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng ngưng tụ, sau khi ăn nhiều đan dược như vậy, cả thân thể và thực lực của cô chắc chắn đã đạt được bước tiến vượt bậc.
Tần Diệp cực kỳ chú trọng xây dựng nền tảng, nên trên suốt chặng đường này, hắn vẫn luôn tìm cách củng cố nền tảng cho nàng. Lần này cho nàng ăn nhiều đan dược như vậy cũng là để củng cố nền tảng là chủ yếu, chỉ một phần nhỏ dùng để tăng thực lực.
Vì vậy, lúc này có thể nói nền tảng của Mộc Dao Nhi được xây dựng cực kỳ vững chắc, ngay cả Tần Diệp cũng không có nền tảng vững chắc như vậy. Nếu Tần Diệp không có hệ thống, hai người lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, Mộc Dao Nhi chắc chắn là một thiên kiêu ngàn năm có một, còn hắn chỉ có thể trở thành người bình thường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận