Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 137: Bại cục đã định (length: 8731)

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể mong đợi lão tổ có thể thuận lợi đột phá đến Đại Tông Sư, bằng không Thanh Vân Tông tuyệt đối sẽ thua rất thảm.
Vả lại ai cũng không thể đảm bảo, Thanh Phong Tông đằng sau còn có hay không lực lượng cường đại hơn.
Tựa như Thanh Vân Tông, mặt ngoài cường đại nhất là hắn, nhưng trên thực tế Thanh Vân Tông đằng sau còn có một vị lão tổ sắp đột phá.
Mọi người ở đây bị Kiều Phong chấn nhiếp ngây người một lúc, Tần Diệp xuất thủ.
Hắn trực tiếp dùng thân thể lao tới Tứ trưởng lão, mà lại là tư thế đâm tới thường thấy nhất, dã man nhất.
"Tứ trưởng lão cẩn thận!"
Đại trưởng lão phát hiện ý đồ của Tần Diệp, biến sắc, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Đáng tiếc mọi chuyện đã muộn.
Tần Diệp tốc độ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đụng vào Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão cả người bị đụng bay, rơi vào trong đại quân Man tộc, một đường ngang dọc va vào, ít nhất hơn ngàn tên tướng sĩ Man tộc bị đâm đến tan nát, gây nên một trận rối loạn trong đại quân.
Tất cả mọi người ngây người nhìn, ai cũng không nghĩ tới một tông chi chủ Tần Diệp, không dùng công pháp gì, lại dùng va chạm đơn giản nhất thô bạo nhất, đây quả thực là lấy thân thể làm vũ khí a.
Cũng không phải không có người dùng thân thể làm vũ khí, trên thực tế người làm như vậy thật đúng là không ít, nhưng những người này thường đều tu luyện công pháp luyện thể, thân thể tráng kiện như trâu.
Tứ trưởng lão từ trong doanh trại bay lên trời, chỉ là lúc này trạng thái của hắn rất không tốt, máu me khắp người, quần áo trên người cũng đã sớm rách nát, hiển nhiên cú va chạm này khiến hắn bị thương nặng.
"Đáng chết!"
Đôi mắt của Tứ trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm Tần Diệp, trong mắt tràn đầy hận ý, ngoại trừ năm đó một lần bị Nam Sơn Đồng Tử, hắn chưa bao giờ chật vật như thế này.
"Tứ trưởng lão, ngươi không sao chứ?"
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão lập tức bay tới, lo lắng hỏi.
"Ta không sao." Tứ trưởng lão lắc đầu nói.
Đại trưởng lão sắc mặt không tốt nói: "Thực lực của Thanh Phong Tông quá cường đại, nếu chúng ta còn dây dưa ở đây, sợ là hôm nay không ai thoát được."
"Đại trưởng lão nói đúng, vẫn là rút lui thôi." Nhị trưởng lão gật đầu đồng ý.
Tứ trưởng lão dù hận ý ngút trời, nhưng cũng biết tình hình giữa sân bây giờ rất bất lợi cho bọn họ, nên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, "Ta nghe các ngươi."
"Tần tông chủ, tông của ngươi cường đại, vượt ngoài dự liệu của chúng ta, hôm nay chúng ta nhận thua. Mối nhục hôm nay, ngày sau sẽ trả."
Đại trưởng lão nói với Tần Diệp.
"Chúng ta đi."
Nói xong, liền định mang theo Lục trưởng lão rời đi.
"Chờ một chút!"
Tần Diệp gọi bọn hắn lại.
"Chúng ta đã nhận thua, Tần tông chủ còn có gì chỉ giáo?"
Đại trưởng lão sắc mặt bất mãn hỏi.
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có bản tọa cho phép chưa?"
Tần Diệp vẻ mặt kỳ quái nhìn bọn hắn.
"Tần tông chủ đây là muốn cá chết lưới rách sao?"
Đại trưởng lão mặt sa sầm lại, trầm giọng hỏi.
"Giữ các ngươi lại, không hẳn là cá chết lưới rách, cũng có thể là một mẻ hốt gọn."
Tần Diệp nói.
"Tần tông chủ, ngươi có lẽ không biết, nếu giữa hai tông không có ân oán quá lớn, bình thường không muốn cả hai cùng tổn thất, dù có thắng, cũng sẽ tổn thất nặng nề."
Mục Đồng vẫn luôn quan chiến hảo tâm nhắc nhở Tần Diệp.
Kỳ thật rất dễ hiểu, hai tông môn đều là tông môn cường đại, nếu liều chết một trận chiến, đối với bất kỳ bên nào cũng không có lợi lớn, phải biết cả hai phe đều có cường giả Tông Sư, nếu thật liều chết một trận chiến, hai phe đều sẽ tổn thất nghiêm trọng, như vậy sẽ tạo cơ hội cho các thế lực khác lợi dụng.
Nếu đổi thành người khác thì sẽ không cùng Thanh Phong Tông và Man Thần Cung liều chết, chỉ có Mục Đồng mới hảo tâm nhắc nhở.
Tần Diệp nhìn Mục Đồng, khẽ gật đầu nói: "Ngươi nói có chút đạo lý, nhưng ta đã giết bọn họ mấy người, cũng sớm đã ở vào thế không chết không thôi, coi như hôm nay ta thả bọn họ đi, ngày mai bọn họ cũng sẽ đánh tới cửa, chi bằng hôm nay giải quyết hết phiền phức này."
Mục Đồng thấy Tần Diệp nói kiên quyết vậy, cũng không khuyên nữa.
"Đã như vậy, vậy quyết một trận tử chiến đi!"
Tứ trưởng lão lớn tiếng nói.
"Dù cho lão phu bỏ mình, cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng!"
Nhị trưởng lão mắt lộ vẻ hung quang nói.
"Tần Diệp, ngươi muốn chiến, vậy thì đánh đi!"
Đại trưởng lão nghiêm nghị nói, trên người hắn tản mát ra khí thế sắc bén, cỗ khí thế này vô cùng bá đạo.
Vì Tần Diệp không thả bọn họ đi, vậy thì chỉ có thể đánh một trận, bọn họ cũng không còn giữ lại gì nữa.
"Giết!"
Nhị trưởng lão dẫn đầu xông tới, mục tiêu của hắn nhắm ngay Tần Diệp, muốn bắt Tần Diệp.
Tình thế hiện tại rõ ràng đang bất lợi cho họ, tuy rằng bất đắc dĩ phải đánh một trận, nhưng nếu bắt được Tần Diệp, bọn họ có thể an toàn rời đi.
"Hắc hắc, đối thủ của ngươi là ta."
Tào Chính Thuần cười hắc hắc, ngăn cản Nhị trưởng lão, lập tức giao chiến với Nhị trưởng lão.
Hai người đều là Tông Sư bát trọng cảnh, rất nhanh đã giao thủ mười mấy chiêu, bất phân thắng bại.
Lúc này Đại trưởng lão thấy Nhị trưởng lão bị Tào Chính Thuần cuốn lấy, mắng một tiếng đáng chết, rồi xông đến Tần Diệp.
Ý đồ của hắn giống như Nhị trưởng lão, đều muốn tóm Tần Diệp.
Tốc độ của Đại trưởng lão tuy rất nhanh, nhưng Tần Diệp tốc độ còn nhanh hơn, nhanh như chớp đã tránh được, khiến Đại trưởng lão công kích thất bại.
Lúc này đây, Kiều Phong rơi xuống trước mặt Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão vung một quyền ra, cũng bị Kiều Phong dễ dàng chặn lại.
Đại trưởng lão sắc mặt khó coi nói: "Ngươi là người phương nào? Tu vi của các hạ như vậy, đủ để khai tông lập phái, sao lại nghe theo sai khiến của một đứa trẻ ranh?"
"Đừng nói nhảm, nhận chiêu đi."
Kiều Phong mặc kệ tất cả, liền ra tay với Đại trưởng lão.
"Chúng ta đi!"
Tứ trưởng lão mang theo Lục trưởng lão định đào tẩu, nguyên lai Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão muốn cản chân Thanh Phong Tông, từ đó tranh thủ thời gian cho Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão thoát đi.
"Cơ hội tốt, mở cửa thành, theo ta giết địch!"
Mục Đồng đột nhiên ra lệnh mở cửa thành, dẫn theo đệ tử các tông môn và mười lăm vạn đại quân xông ra khỏi thành, chém giết cùng Man tộc.
Đại chiến lập tức bùng nổ.
Quân Man tuy đông, nhưng cường giả không nhiều, có Mục Đồng và tông chủ, trưởng lão các tông môn cùng lúc ra tay, binh sĩ Man tộc bình thường căn bản không ngăn cản nổi, còn lúc này đây, ba vị Tông Sư vẫn luôn ẩn mình cũng cùng nhau xuất thủ, ba người vẫn ẩn thân, nhưng chuyên săn giết tướng lĩnh trong quân Man.
Ba người này dù đều đột phá Tông Sư chưa lâu, nhưng dù sao cũng là cường giả Tông Sư, dù là cường giả vừa đột phá Tông Sư, giết Tiên Thiên võ giả dễ như giết một con kiến vậy.
Họ vừa ra tay, tướng lĩnh trong quân Man không ngăn nổi một chiêu, rất nhanh những tướng lĩnh đó bị họ săn giết gần hết. Không có tướng lĩnh chỉ huy, binh sĩ quân Man lập tức sụp đổ, dù có 40 vạn đại quân cũng không phải là đối thủ của 15 vạn đại quân.
Lúc này, Thái tử Man tộc ra lệnh rút lui, quân Man lập tức rút lui, còn họ đang đuổi giết phía sau.
Đại trưởng lão lúc này lâm vào khổ chiến, công kích của Kiều Phong quá mạnh, mỗi chiêu đều có thể đánh lui hắn, e là không đến thời gian một nén nhang hắn sẽ thất bại.
Tình hình đại quân Man tộc, hắn cũng thấy rõ, nhưng bất lực, bản thân mình còn chưa chắc sống nổi, nói gì giúp họ.
Đáng giận hơn là, hắn thấy có ba vị cường giả Tông Sư giấu trong đám đệ tử bình thường của các tông môn đó, chuyên tập kích lén tướng lĩnh quân Man.
"Đáng chết!"
Đại trưởng lão trong lòng không ngừng mắng chửi ba con chuột này, nhưng không làm gì được, chỉ có thể thấy từng vị tướng lĩnh Man tộc bị săn giết, mà hắn thì bất lực.
"Tần Diệp, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Giết người Man tộc ta, hủy kế hoạch trăm năm của Man tộc ta, Man tộc ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi!"
Đại trưởng lão hai mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét với Tần Diệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận