Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 599: Liên thủ đối địch (length: 7757)

Đám người vốn cho rằng Tần Diệp chắc chắn thất bại, nào ngờ Tần Diệp nhục thân lại khủng bố đến vậy. Lão tổ Man Thần Giáo tung một quyền mà không hề làm Tần Diệp tổn thương mảy may, nhục thân kinh khủng như thế bọn họ lần đầu được thấy.
"Hừ!"
Không gây tổn hại được Tần Diệp khiến lão tổ Man Thần Giáo giận dữ, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
"Cũng đến lúc ta phản công."
Tần Diệp cười nhạt một tiếng, sau đó nhanh chóng vươn tay, bắt lấy cánh tay hắn, dùng sức kéo mạnh một cái, trực tiếp xé đứt cánh tay hắn.
"A!"
Lão tổ Man Thần Giáo thét lên một tiếng đau đớn.
Ngay sau đó, Tần Diệp lại lần nữa ra tay, bất ngờ tung một quyền vào bụng hắn.
Ầm ầm!
Bụng của lão tổ Man Thần Giáo bị Tần Diệp một quyền đánh xuyên thủng, không khỏi phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Nhưng Tần Diệp không hề buông tha, lại một cú đá bay trúng đầu hắn.
Ầm ầm!
Đầu lão tổ Man Thần Giáo vỡ tung như dưa hấu, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Thân thể hắn ầm một tiếng, ngã xuống.
"Cái này..."
Biến cố bất ngờ khiến những người vây xem kia mắt tròn mắt dẹt.
Tần Diệp không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền đảo ngược thế trận.
Không ai ngờ Tần Diệp nhanh chóng đánh bại lão tổ Man Thần Giáo như vậy.
Một cường giả Đại Tông Sư sau khi quan sát, giải thích cho hậu bối của mình: "Tần tông chủ sở dĩ nhanh chóng thu phục lão tổ Man Thần Giáo như vậy là do vật dẫn của hắn là Nam Cung Cẩm ở cảnh giới Đại Tông Sư, khiến lão không thể phát huy hết thực lực. Hơn nữa, nếu ta đoán không sai, thực lực của Tần Diệp e là không chỉ là Võ Vương đơn thuần, thậm chí có khả năng đã đạt tới đỉnh phong Võ Vương."
"Lão tổ Man Thần Giáo là một kẻ cực kỳ thông minh, nhưng lại đi sai đường. Dù sống đủ lâu nhưng cuối cùng thực lực không phát huy được, mà sau khi chết có lẽ còn mang tiếng xấu."
Một cường giả Đại Tông Sư khác lắc đầu thở dài nói.
Thực tế, bọn họ đều rất khâm phục lão tổ Man Thần Giáo, dù sao đây là một kẻ tàn độc, vậy mà nghĩ ra thủ đoạn để sống lâu như vậy, đó không phải điều mà người bình thường làm được.
Trên một ngọn núi cách đó không xa, Yêu Nguyệt, Liên Tinh và Ngư Văn Tâm đều đang đứng.
"Tỷ tỷ, xem ra thực lực của công tử đã vượt qua tỷ."
Liên Tinh nói.
"Thực lực của hắn đúng là không tệ, lại còn có nhiều chiêu thức, nếu giao chiến với hắn, dù là ta cũng không phải đối thủ. Bất quá, ta sẽ sớm đột phá lần nữa, đến lúc đó trấn áp hắn không thành vấn đề."
Yêu Nguyệt tự tin nói.
Những nhân vật được Tần Diệp triệu hồi như các nàng cũng không khác gì người bình thường, cũng cần ăn uống, tu luyện.
Yêu Nguyệt không có ham muốn gì, phần lớn thời gian đều dành cho việc tu luyện.
"Tỷ tỷ, muốn đột phá, đây đúng là chuyện vui a."
Liên Tinh vui vẻ nói.
Yêu Nguyệt lườm Liên Tinh, thấy muội muội thực lòng mừng cho mình, khẽ gật đầu: "Vẫn nên đợi sau khi đột phá rồi báo cho hắn biết đi. Cái gọi là lão tổ Man Thần Giáo kia, vì sống lâu hơn mà từ bỏ nhục thân. Hừ! Nhìn có vẻ thông minh, thực ra quá ngu ngốc, làm võ giả sao có thể tham chút lợi nhỏ mà từ bỏ con đường tu hành."
"Tỷ tỷ nói phải lắm."
Liên Tinh phụ họa.
Ngư Văn Tâm, người bị Liên Tinh nắm tay nhỏ, mặt mày lại vô cùng nghiêm túc.
Không ngờ trong loài người lại có nhiều cường giả đến vậy, nhất là lão tổ Man Thần Giáo có thể sống lâu như vậy, loài người quả thật có tiềm năng lớn.
Đương nhiên, điều khiến nàng kinh ngạc hơn cả là cái người gọi là sư phụ của mình, cùng với hai người phụ nữ bên cạnh này. Các nàng tuổi còn trẻ như vậy mà thực lực lại cường đại đến thế, nếu có đủ thời gian e là có khả năng bước chân vào cảnh giới Võ Tôn.
Nhân tộc từ khi nào xuất hiện nhiều người trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy, tương lai của Hải tộc rồi sẽ ra sao?
May mắn là mình đã trở thành đệ tử của người kia, có lẽ có thể bảo toàn cho Hải tộc.
Lão tổ Man Thần Giáo ầm một tiếng ngã xuống đất.
Một bóng mờ vô hình từ người lão tổ Man Thần Giáo bay ra, chủ nhân của cái bóng đó là một ông lão tóc bạc phơ.
Hắn mới chính là lão tổ Man Thần Giáo thực sự.
Ánh mắt của lão tổ Man Thần Giáo nhìn sang lão tổ Tinh Tú Môn Phương Bạch Vũ vẫn còn đang chữa thương, lạnh lùng nói: "Phương huynh, giờ chỉ có ngươi và ta cùng ra tay mới đối phó được hắn, nếu ngươi cứ đứng ngoài không xuất thủ thì chờ khi ta chết, ngươi nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Vừa rồi, lão tổ Tinh Tú Môn vừa chữa thương, vừa xem kịch khiến lão tổ Man Thần Giáo hết sức bất mãn.
Phương Bạch Vũ cười ha ha, giải thích: "Ha ha, hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm, vừa rồi tại hạ bị thương quá nặng, đang chữa thương mà thôi, chứ không hề cố ý không xuất thủ."
Lão tổ Man Thần Giáo đương nhiên không tin lời Phương Bạch Vũ, mục đích của Phương Bạch Vũ hắn không lẽ nào không nhìn ra.
"Phương huynh, chỉ có chúng ta cùng tiến lui thì mới có thể bảo toàn được tính mạng hôm nay, nếu không thì hai ta chắc chắn chết không có chỗ chôn."
Lão tổ Man Thần Giáo trầm giọng nói.
"Tại hạ hiểu được, ngươi cứ yên tâm, quyết tâm giết Tần Diệp của tại hạ không kém gì ngươi đâu."
Phương Bạch Vũ gật gật đầu, nói.
"Ngươi hiểu là tốt!"
Lão tổ Man Thần Giáo hừ lạnh một tiếng.
"Tần Diệp, ngươi sẽ không ngại ta cùng Phương Bạch Vũ liên thủ chứ?"
Mặt lão tổ Man Thần Giáo âm trầm, lạnh giọng hỏi.
"Không ngại."
Tần Diệp lắc đầu, cười lạnh nói: "Chỉ cần các ngươi nghĩ có thể giết ta là được, dù nhiều hơn nữa ta cũng chấp nhận."
Lời của Tần Diệp vừa nói ra, khiến lão tổ Man Thần Giáo và Phương Bạch Vũ tức đến suýt chết, rõ ràng Tần Diệp không hề coi việc liên thủ của hai người họ ra gì, thẳng thắn mà nói là coi thường bọn họ.
"Đã ngươi muốn chết thì đừng trách chúng ta liên thủ giết ngươi."
Lão tổ Man Thần Giáo hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt bắn ra hàn quang sắc bén.
"Tần Diệp, ngươi thật sự là thiên tài ngàn năm có một, bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể hô mưa gọi gió ở Bắc Vực, không ngờ đều thua trên tay ngươi. Nhưng nếu hai chúng ta liên thủ, mà lại thua trong tay ngươi nữa, thì tại hạ không cần ngươi giết, tự mình cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời."
Phương Bạch Vũ nhìn chằm chằm Tần Diệp, trầm giọng nói.
"Nếu bây giờ ngươi tự sát, có lẽ còn giữ được chút mặt mũi."
Tần Diệp thản nhiên nói.
"Cuồng vọng!"
Phương Bạch Vũ nghe Tần Diệp nói, lập tức xấu hổ hóa giận, thân hình khẽ động, lao về phía Tần Diệp.
"Giết!"
Phương Bạch Vũ hét lớn một tiếng, một kiếm chém ra, một đạo kiếm quang màu trắng cuồn cuộn hướng Tần Diệp chém tới.
"Tuyệt sát nhất kích!"
Lão tổ Man Thần Giáo quát lớn một tiếng, thân hình khẽ động, hóa thành một cây búa lớn, bổ về phía Tần Diệp.
"Búa tạo hóa?!"
Một cường giả Đại Tông Sư nhìn thấy cây búa lớn, sắc mặt biến đổi, không khỏi kêu thành tiếng.
"Không thể nào! Sao trên đời lại có búa tạo hóa? Chắc chắn là giả."
Ông ta ngay sau đó lắc đầu nói.
"Cái này xác thực không phải búa tạo hóa!"
Một cường giả Đại Tông Sư tuổi đời rất cao, ánh mắt lóe sáng nhìn lên cây búa lớn trên bầu trời, sau đó lắc đầu nói.
"Đây là hắn mô phỏng búa tạo hóa, dù vậy cũng phi thường bất thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận