Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 778: Lôi kéo Đao Vương (length: 8008)

"Thực lực của tiên sinh thật sự khiến người ta kinh sợ thán phục."
Tuyệt chiêu sát phạt, là chiêu thức hắn ngộ ra trong nhiều năm, vậy mà vẫn không thể tiếp cận được Tần Diệp.
"Chỉ là trò vặt mà thôi."
Tần Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thật ra thực lực của ngươi không tệ, chiêu tuyệt sát này, uy lực vẫn có đấy chứ."
"Đáng tiếc, vẫn không thể chạm vào thân tiên sinh."
Vân Điên tiếc nuối nói.
"Đó là vì ngươi đã đi sai đường rồi."
Tần Diệp nói.
"Đi sai đường?"
Vân Điên cúi người nói: "Xin tiên sinh chỉ giáo."
"Chiêu tuyệt sát của ngươi, chỉ nhắm đến một đòn tất sát, chứ không phải là kiếm đạo thật sự. Ngươi còn không bằng người dưới núi kia, đao đạo của hắn vô cùng thuần túy, thành tựu võ đạo sau này của hắn sẽ cao hơn ngươi."
Tần Diệp thản nhiên nói.
Vân Điên trầm tư một lát, cúi đầu khom người với Tần Diệp: "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm."
"Ừm, đi đi!"
Tần Diệp phất tay, nói.
"Đa tạ tiên sinh."
Vân Điên cung kính hành lễ rồi rời đi.
"Sư phụ, ngài thật là lợi hại, kiếm pháp lợi hại như thế mà cũng không thể đến gần được người."
Hoàng Phủ Hân Nguyệt hưng phấn vỗ tay, mắt sùng bái nhìn Tần Diệp.
Tần Diệp nhìn Hoàng Phủ Hân Nguyệt đang nhảy nhót vui mừng, có chút dở khóc dở cười.
"Thực lực của hắn không tệ, nhưng so với vi sư vẫn còn kém xa, nên mới không thể đến gần thân ta."
"Sư phụ, sao ngài lại chỉ điểm cho hắn?"
Hoàng Phủ Hân Nguyệt có chút không hiểu hỏi.
"Hắn là một thiên tài luyện kiếm, chỉ tiếc đi sai đường. Nếu hắn có thể tỉnh ngộ, có lẽ Đông Vực sẽ có thêm một kiếm đạo thiên tài."
Tần Diệp nói.
"Sư phụ, hóa ra ngài vĩ đại đến vậy..."
"Không đúng sao?"
Tần Diệp hỏi lại.
"Hơi..."
Hoàng Phủ Hân Nguyệt lè lưỡi, vẻ hoạt bát đáng yêu, rồi chạy ra một bên luyện kiếm.
Tần Diệp nhìn về phương xa: "Một thái giám cũng có thực lực Võ Vương, xem ra Càn Nguyên Hoàng Triều này thực lực thật không đơn giản."
"Xem ra là phải đi một chuyến rồi."
Rồi cầm lá thư mời trên bàn trà lên, liếc nhìn một lần nữa.
Vân Điên xuống núi, đang định rời đi thì Đao Vương gọi lại: "Vừa rồi các ngươi động thủ?"
"Thử kiếm một chút."
Vân Điên không hề giấu diếm, trả lời ngắn gọn rõ ràng.
"Thua rồi?"
Đao Vương hỏi.
"Thua."
Vân Điên đáp.
"Qua mấy chiêu?"
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi, kiếm của ta không chạm được vào người hắn."
Nói xong, Vân Điên liền rời đi.
"Không chạm được vào người hắn, người này thực lực không yếu, nếu là nói thật, chẳng lẽ đao của ta cũng không chạm vào người hắn được sao?"
Đao Vương lẩm bẩm.
Mặc dù hắn không tin, nhưng nghĩ Vân Điên cũng không cần thiết phải lừa hắn.
Vốn tưởng Tần Diệp chỉ hơi mạnh hơn hắn một chút, nhưng xem ra, thực lực của Tần Diệp có lẽ còn mạnh hơn cả những gì hắn tưởng tượng.
Có lẽ Tần Diệp thật sự cường đại đến vậy, nếu không, cũng sẽ không khiến hắn cảm giác người đó là một con quái vật vực sâu.
Đao Vương trầm tư một chút, rồi lại nhắm mắt lại.
Công Tôn Hách ở Võ Định thành ban thưởng cho tất cả nhân viên công vụ trong thành, khiến cả thành trên dưới vô cùng cảm kích.
Công Tôn Hách cứ vậy mua lòng người, những thế lực phụ thuộc của Nam Thiên Kiếm Tông chắc sẽ sớm nghe được tin này, tin rằng khi biết được, họ sẽ không còn bị Càn Nguyên Hoàng Triều xúi giục ly gián nữa.
Sau khi xử lý xong mọi việc ở Võ Định thành, hắn cũng không nán lại mà lập tức đi đến Vô Danh Sơn.
Công Tôn Hách và Vân Điên đều không dẫn theo người khác, một mình đến nơi đây.
Công Tôn Hách gặp Đao Vương ở chân núi, hắn đã sớm nghe được tin tức, không cảm thấy có gì bất ngờ, thậm chí còn điều tra được thông tin của Đao Vương.
"Đao Vương thật có kiên nhẫn."
Công Tôn Hách mỉm cười nhìn Đao Vương.
Đao Vương mở mắt, nhìn Công Tôn Hách, hơi nhíu mày: "Người của Nam Thiên Kiếm Tông."
"Tại hạ hổ thẹn là Chấp pháp trưởng lão Công Tôn Hách của Nam Thiên Kiếm Tông."
"Hóa ra là Chấp pháp trưởng lão, hữu lễ."
Đao Vương đứng lên, cung kính thi lễ.
"Đao Vương thật sự khách khí, nghe nói Đao Vương đã trở mặt với đại quân dị tộc. Dũng khí này, thật đáng bội phục. Nếu đặt ở Nam Thiên Kiếm Tông, nếu tông môn làm sai chuyện, có lẽ ta không có dũng khí như vậy."
Công Tôn Hách thở dài nói.
Sở dĩ Công Tôn Hách nói vậy, là vì trước đây hắn không tán thành việc Nam Thiên Kiếm Tông di chuyển đến Bắc Vực.
Nhưng, dù là Chấp pháp trưởng lão, có quyền cao chức trọng trong Nam Thiên Kiếm Tông, thì hắn cũng không thể sánh bằng đại trưởng lão.
Hơn nữa, chuyện này cũng do tông chủ cho phép.
Nếu không, chuyện này cũng sẽ không nhanh chóng thúc đẩy đến vậy.
Vì thế, Nam Thiên Kiếm Tông đã tổn thất nhiều thực lực như vậy ở Bắc Vực, thậm chí mất cả một Thái Thượng trưởng lão.
Dù vị Thái Thượng trưởng lão kia có thực lực yếu nhất trong tông môn, lên chức do thâm niên, nhưng đó cũng là thực lực Võ Vương.
Phải biết, Võ Vương ở Đông Vực chính là sức chiến đấu đỉnh cấp.
Một cường giả Võ Vương chết đi, đối với Nam Thiên Kiếm Tông cũng là tổn thất nặng nề.
Đao Vương nghe những lời này của hắn xong, sắc mặt biến đổi âm tình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
"Ta theo đuổi đao đạo, chuyện khác không liên quan gì đến ta."
"Đao Vương có tâm theo đuổi đao đạo, khiến lão phu rất khâm phục. Hiện giờ, Đao Vương không có nơi nào để đi, hay là có thể đến Nam Thiên Kiếm Tông của ta. Lão phu có thể đáp ứng để ngươi trở thành Thái Thượng trưởng lão của Nam Thiên Kiếm Tông, hưởng thụ tài nguyên cung phụng của tông môn."
Công Tôn Hách ném cành ô liu về phía Đao Vương.
Trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão của các thế lực lớn, cũng không nhất định là đệ tử của bản tông môn, mà cũng có thể mời chào từ thế lực khác.
Tiền lương mỗi tháng trả cho trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão là một khoản chi tiêu lớn, nên nếu không có nguồn thu nhập, tông môn cũng sẽ phá sản như công ty.
Một khi phá sản, từ đệ tử đến trưởng lão đều sẽ chọn rời đi.
Dù sao, họ cũng muốn tu luyện, nếu không có tài nguyên thì không thể nào tiếp tục được.
Công Tôn Hách dám mời chào Đao Vương như vậy, chắc chắn là đã được tông chủ cho phép.
Nam Thiên Kiếm Tông là một trong lục đại thế lực, một trong năm đại tông môn ở Đông Vực, thực lực đương nhiên cực kỳ hùng mạnh, cả về tài lực lẫn số lượng bảo vật đều đứng nhất nhì.
Sở dĩ Công Tôn Hách muốn kéo Đao Vương vào Nam Thiên Kiếm Tông, một là vì thấy Đao Vương có thiên phú không tệ, không cần bồi dưỡng gì, đã có một cường giả Võ Vương.
Lôi kéo một vị Võ Vương, tin rằng rất nhiều thế lực cũng sẵn lòng làm như vậy.
Thứ hai là, vì thấy lai lịch của Đao Vương.
Đao Vương xuất thân dị tộc, biết rõ thực lực cụ thể của dị tộc, thậm chí có khả năng biết được kế hoạch của đối phương, rất đáng để bỏ ra cái giá lớn để lôi kéo.
Đao Vương tuy là một võ si, nhưng không phải là kẻ ngốc, ý đồ của Công Tôn Hách, sao hắn không thể biết?
"Chấp pháp trưởng lão, ta vẫn thích tự do một mình hơn."
Đao Vương từ chối.
"Đao Vương lo lắng khi gia nhập Nam Thiên Kiếm Tông sẽ bị trả thù sao?"
Bị Đao Vương từ chối, Công Tôn Hách cũng không nản lòng, mà tiếp tục lôi kéo.
Nếu như một cường giả Võ Vương dễ lôi kéo như vậy, thì Nam Thiên Kiếm Tông đã có vô số Võ Vương rồi.
Công Tôn Hách rất kiên nhẫn.
Đao Vương hiện giờ đã rời khỏi đại quân dị tộc, không còn chỗ nào để đi, thậm chí có thể sẽ bị tộc nhân truy sát, trong tình huống này, gia nhập Nam Thiên Kiếm Tông là lựa chọn tốt nhất của hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận