Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1539: Đánh bại Trường Tôn Chiêu (length: 8147)

Trường Tôn Chiêu một kiếm này đã phá vỡ thân thể mạnh mẽ của Tần Diệp, chỉ cần đâm vào trong cơ thể Tần Diệp, phá hủy ngũ tạng lục phủ của Tần Diệp, Tần Diệp liền chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Trường Tôn Chiêu tung ra một kiếm tất sát, uy lực ngập trời, thế không thể đỡ, hắn đã thấy hy vọng, dù phải trả giá lớn hơn nữa, hắn cũng muốn chém giết Tần Diệp tại đây.
Nhưng mà, trong tình thế nguy hiểm, trên mặt Tần Diệp không hề có chút bối rối, thậm chí còn nở một nụ cười tươi rói.
Nụ cười này trong mắt Trường Tôn Chiêu, chẳng qua là sự giãy giụa trước khi chết mà thôi.
"Trường Tôn Chiêu, ngươi thật cho rằng có thể giết được ta sao?"
Giọng Tần Diệp vang lên bên tai Trường Tôn Chiêu.
Tiếng vừa dứt, từ trong người Tần Diệp liền bộc phát ra một luồng sức mạnh không gì địch nổi, luồng sức mạnh này như sóng to gió lớn ập đến.
Thân hình Trường Tôn Chiêu đột nhiên run lên, ngay sau đó hắn thấy mình bay ngược ra ngoài với tốc độ nhanh hơn, đập mạnh vào một ngọn núi cách đó vài trăm mét, khiến đỉnh núi này chấn động đến sụp đổ.
"Cái này..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đám người ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Tần Diệp đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt đánh bay Trường Tôn Chiêu đang ở thế tất thắng.
Phải biết lúc này Trường Tôn Chiêu đã là Võ Thánh cảnh, sao có thể dễ dàng bị đánh bay như vậy, điều này chứng tỏ trong người Tần Diệp chắc chắn ẩn chứa nguồn năng lượng kinh khủng.
"Ta đã nói, ngươi giết không được ta."
Tần Diệp nhìn về hướng Trường Tôn Chiêu vừa bị đánh bay ra, lạnh nhạt nói.
Ầm một tiếng, Trường Tôn Chiêu phá tan đá vụn, bay lên không trung, hắn nhìn chằm chằm Tần Diệp khó tin hỏi: "Tại sao? Tại sao ngươi lại khó giết đến vậy?"
"Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao?"
Tần Diệp nhìn Trường Tôn Chiêu, cười nhạt: "Ta còn chưa hỏi ngươi tại sao lại âm mưu tính kế ta, ta và Trường Tôn gia tộc của ngươi không có thù hằn gì, trái lại còn có chút giao tình."
Trường Tôn Chiêu sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tần Diệp.
Tần Diệp lạnh nhạt nói: "Thật ra ngươi không cần phải nói, ta cũng biết ngươi muốn cướp bảo vật trên người ta, nhưng mà ngươi quá không biết tự lượng sức mình. Việc đột phá Võ Thánh còn phải dựa vào năng lượng hiến tế mà có, năng lượng có được từ hiến tế tuy mạnh, nhưng dù sao cũng không phải là thực lực tu luyện của chính ngươi, căn bản không phát huy hết trăm phần trăm sức mạnh."
"Vừa rồi mấy lần công kích, linh lực trong cơ thể ngươi đã hao tổn không ít, ngươi bây giờ chỉ có cảnh giới Võ Thánh, một cường giả Võ Hoàng đỉnh phong có chút thiên phú cũng có thể chém giết ngươi."
Tần Diệp cười nhạt: "Đây chính là bi ai của ngươi, hiến tế chi pháp không hề thích hợp."
Sắc mặt Trường Tôn Chiêu trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mỗi lời Tần Diệp nói ra đều như gai nhọn đâm vào tim hắn.
Hắn vì đột phá Võ Thánh đã phải trả giá rất lớn, vốn cho rằng có thể dựa vào đó giết được Tần Diệp, nhưng lại không thể giết được, ngược lại còn bị Tần Diệp dùng lời lẽ sỉ nhục, khiến Trường Tôn Chiêu sao có thể không khó chịu.
Tần Diệp nhìn Trường Tôn Chiêu, cười nhạt: "Thực ra, vừa rồi ngươi có cơ hội giết ta, chỉ tiếc kiếm pháp của ngươi chưa được tu luyện tới nơi đến chốn, lại thêm cảnh giới Võ Thánh cũng là do hiến tế mà có, nên mới không giết được."
"Nhưng bây giờ, ngươi không có cơ hội đó nữa."
Trường Tôn Chiêu sắc mặt âm trầm nhìn Tần Diệp, nói: "Cho dù là bây giờ ta cũng vẫn có thể giết ngươi!"
Nói xong, thân hình Trường Tôn Chiêu biến mất trong nháy mắt, khi xuất hiện lại đã ở sau lưng Tần Diệp, một kiếm đâm về phía sau lưng Tần Diệp.
Tần Diệp vung tay đánh một cái, liền khiến thân hình Trường Tôn Chiêu tan thành mây khói.
"Ngươi trốn được sao?"
Tần Diệp cười ha hả, mắt nhìn về phương xa.
Thì ra thân ảnh Trường Tôn Chiêu vừa rồi không phải là Trường Tôn Chiêu thật, chỉ là một bóng ảnh do Trường Tôn Chiêu ngưng tụ, Trường Tôn Chiêu thật đã trốn rồi.
Đương nhiên, hắn muốn đào thoát khỏi tay Tần Diệp không phải là một chuyện dễ dàng.
Thân ảnh Tần Diệp biến mất trong nháy mắt, giây sau đã xuất hiện ở phía trước mấy trăm mét, hắn liếc nhìn Trường Tôn Chiêu đang không ngừng chạy trốn trong không gian, khóe miệng lộ vẻ tươi cười: "Ta đã nói rồi, ngươi trốn không thoát."
Lời Tần Diệp vừa dứt, thân ảnh của hắn lại biến mất, lần nữa xuất hiện đã ở sau lưng Trường Tôn Chiêu, một cước đạp vào lưng Trường Tôn Chiêu.
"Không xong!"
Trường Tôn Chiêu cảm giác được nguy hiểm, sắc mặt đại biến, vội vàng vận công phòng ngự, nhưng hắn còn chưa kịp vận công đã cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ giẫm đạp lên người.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể Trường Tôn Chiêu trong nháy mắt rơi xuống, đập mạnh vào mặt đất, tạo ra một hố sâu.
Tần Diệp lao vào hố sâu, sau đó lôi Trường Tôn Chiêu nửa sống nửa chết ra khỏi hố.
Trường Tôn Chiêu bị Tần Diệp nắm trong lòng bàn tay, khi Tần Diệp bắt được hắn trong nháy mắt đã phong tỏa linh lực của hắn, hắn bây giờ giống như một con thuyền cô độc trong sóng dữ, có thể bị sóng biển nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Lúc này, Trường Tôn Chiêu thật sự sợ hãi, sắc mặt hắn tái nhợt kêu lên: "Ngươi không thể giết ta, giết ta sẽ đắc tội Trường Tôn gia tộc, Trường Tôn gia tộc ta còn mạnh hơn cả những gì ngươi tưởng tượng!"
"Thật sao?"
Tần Diệp cười nhạt, nhìn Trường Tôn Chiêu như cười như không.
"Nếu ngươi thả ta, Trường Tôn gia tộc sẽ kết minh với ngươi, được sự ủng hộ của Trường Tôn gia tộc, tương lai ngươi đi đến đâu cũng có lợi ích cực lớn. Mà nếu ngươi giết ta, sẽ chuốc lấy sự trả thù của Trường Tôn gia tộc, đối với ngươi mà nói không có một chút lợi ích nào."
Trường Tôn Chiêu sợ Tần Diệp thật sự giết hắn, vội vàng khuyên nhủ.
Tần Diệp nhìn Trường Tôn Chiêu, thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao?"
Loại người như Trường Tôn Chiêu không có chút uy tín nào, hôm nay thả hắn đi, chưa chắc hắn đã biết ơn, có khi lần sau lại đến trả thù.
Cho nên, Tần Diệp đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Trường Tôn Chiêu.
Trường Tôn Chiêu ngẩn người, rất nhanh hắn biết Tần Diệp đang lo lắng điều gì, vội vàng nói: "Ta nói đều là thật, Tần tông chủ, ngươi phải tin ta, thực lực Trường Tôn gia tộc ta, tuyệt đối mạnh hơn cả những gì ngươi tưởng tượng."
"Thực lực Trường Tôn gia tộc của ngươi có mạnh đến đâu cũng không cứu được mạng ngươi, vừa nãy ta đã nói rồi, ngươi trốn không thoát."
Tần Diệp nhìn Trường Tôn Chiêu, cười nhạt.
Nói xong, Tần Diệp bắt đầu hấp thụ lực lượng trong cơ thể Trường Tôn Chiêu, dù là đột phá nhờ hiến tế, nhưng năng lượng vẫn rất lớn, nhất là luồng năng lượng có được nhờ hiến tế kia, Tần Diệp càng không thể bỏ qua.
"A! Ngươi muốn làm gì..."
Trường Tôn Chiêu cảm giác năng lượng trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, sắc mặt đại biến, kinh hãi kêu lên.
Lúc này Trường Tôn Chiêu muốn giãy giụa cũng không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tần Diệp nhanh chóng hấp thụ.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, một luồng năng lượng trong cơ thể Trường Tôn Chiêu phá vỡ cấm chế của Tần Diệp, muốn phá không mà chạy.
"Đã tới rồi, vậy thì ở lại đi!"
Một cái hố đen cực lớn xuất hiện trên người Tần Diệp, luồng năng lượng kia chưa chạy được bao xa đã bị lực hút lớn cứng rắn kéo vào trong hố đen.
"Rống!"
Luồng năng lượng này không hề từ bỏ, tiếp tục gào thét, tàn phá bên trong cơ thể Tần Diệp, muốn thoát khỏi thân thể Tần Diệp.
"Trấn áp!"
Tần Diệp thi triển thủ ấn, điều động linh lực trong cơ thể trấn áp luồng năng lượng này ở bên trong cơ thể...
Bạn cần đăng nhập để bình luận