Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 91: Thủ thành chi chiến (length: 9654)

Thành Long Phong, phủ thành chủ.
Thành chủ cùng các người khác đang bàn việc, ngay lúc này quân lớn của Man tộc sắp đánh đến rồi.
“Báo——” Một người trinh sát đầu đầy mồ hôi chạy vào phòng nghị sự.
“Nói.”
“Bẩm thành chủ, quân của Man tộc cách chỗ ta chỉ còn không đầy mười cây số.” Trinh sát thở hổn hển, báo cáo.
Sắc mặt của các tướng lĩnh lập tức nghiêm trọng, quân của Man tộc cuối cùng vẫn là tới rồi.
Là tướng lĩnh của thành Long Phong, bọn hắn biết không thể lùi, một khi lùi, quân của Man tộc có thể tiến quân thần tốc vào sâu trong nội địa Thanh Châu, hậu quả đó thật không dám tưởng tượng.
Lưu Đồng Phủ đứng dậy, ánh mắt nhìn các vị tướng lĩnh, lớn tiếng nói: “Chư vị, thời khắc thực sự sắp đến rồi, xin các tướng cùng ta dũng cảm giết địch.”
“Tuân theo quân lệnh.” Các tướng đứng dậy, đồng thanh chắp tay nói.
Mặc dù lần này thật sự vô cùng nguy hiểm, nhưng cơ hội và rủi ro luôn đi đôi với nhau.
Là quân nhân chỉ có thời chiến mới có thể nhanh chóng thăng chức, nếu không thì chỉ biết phải chịu đựng, còn không biết phải chịu đựng bao nhiêu năm.
Nếu như có thể thắng hai trận, rồi lo liệu một chút, biết đâu lại có thể điều về biên giới.
Lưu Đồng Phủ dẫn các tướng lĩnh lên tường thành, trước khi quân Man tới nơi, kiểm tra một lượt công tác phòng thủ trên tường thành.
Một vạn quân Man trùng trùng điệp điệp tiến thẳng đến thành Long Phong, dẫn đầu là một tướng lĩnh trẻ tuổi.
“Ha ha, không ngờ rằng quân Tần sức chiến đấu kém như vậy, trước mặt đại quân Man của ta chẳng phải là như vậy không chịu nổi một kích.” Tướng trẻ tuổi cười ha ha, cười rất là càn rỡ nói.
Các tướng lĩnh bên cạnh đều cười lớn phụ họa: “Thập Lục vương tử nói rất đúng.”
Hóa ra tướng trẻ tuổi này lai lịch không hề đơn giản, là con thứ mười sáu của Man Vương, lần này xâm phạm Thanh Châu, Man Vương chia đại quân làm ba đường, mỗi một đường đều là mười vạn đại quân.
Mà quân đường phía nam này, là do hắn dẫn quân đi trinh sát trước.
Hắn dẫn một vạn quân đầu tiên với thế sét đánh không kịp bưng tai dẹp xong thành Ngã, chỉ vừa nghỉ ngơi sơ qua, không đợi đại quân tụ hợp, liền lập tức mang quân thẳng đến thành Long Phong.
Cho nên, Lưu Đồng Phủ thật ra nhận được tin tức vừa thật vừa giả, đạo quân này chỉ có 10 vạn, lại bị tuyên truyền thành 30 vạn, là người Man cố ý tung tin, cốt để mê hoặc Thanh Châu từ trên xuống dưới, từ đó cho hai đạo quân kia tranh thủ thời gian, bằng tốc độ nhanh nhất chiếm lấy Thanh Châu.
Đánh hạ thành Ngã, chính là một vạn quân Man này.
Bất quá, chiếm được thành Ngã trong vòng một canh giờ thì là thật.
Bởi vì bọn họ đánh lén, thành Ngã không chút phòng bị, nên bị bọn họ dễ dàng chiếm lấy.
“Bản vương tử nghe nói thành chủ thành Long Phong này xuất thân từ Thanh Vân Tông, bản vương tử ngược lại muốn xem thử đệ tử Thanh Vân Tông ra sao.” Thập Lục vương tử vừa cười vừa nói, chỉ là vẻ mặt đối với Thanh Vân Tông đầy sự khinh thường.
“Thập Lục vương tử, tiên sinh Triệu nói chúng ta nên chú ý thành chủ thành Long Phong này, người này giỏi thủ thành, có chút khó đối phó, tiên sinh Triệu bảo chúng ta chờ đại quân tụ hợp xong rồi mới đi chiếm thành Long Phong.” Một vị tướng lĩnh trung niên có chút do dự nói.
“Hừ! Cái gì mà tiên sinh Triệu, hắn Triệu Khang chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang, nếu không phải phụ vương thấy hắn đáng thương, mới thu nhận hắn, hắn sớm đã bị người Tần giết rồi. Bản vương tử làm gì, không cần đến hắn dạy.”
Thập Lục vương tử hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt bất mãn nói.
Tướng lĩnh trung niên bất đắc dĩ, không khuyên nữa, Thập Lục vương tử với Triệu Khang bất hòa, cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Trên tường thành bắc môn thành Long Phong.
Từng đội từng đội người mặc giáp trụ tay cầm binh khí quân sĩ đang nhìn chằm chằm về phương nam, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ nghiêm túc, bọn họ cũng đều biết một trận chiến tranh sắp nổ ra.
Hôm nay qua đi, cũng không biết có thể sống sót không.
Bọn họ không biết, có lẽ ngay cả ông trời cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết một hồi chỉ có thể liều mạng giết địch, chỉ có giết chết địch nhân, bản thân mới có thể sống sót.
Đột nhiên, một trận đất rung núi chuyển, ngay sau đó bọn họ thấy ở phương xa một mảng mây đen kịt đè ép tới.
Bọn họ mặc dù đã qua huấn luyện tinh nhuệ, nhưng khi thấy quân của Man tộc như mây đen che phủ tiến đến, từng người đều lộ ra kinh hãi, sắc mặt sợ hãi.
“Địch tập! Nhanh đi thông báo thành chủ đại nhân!”
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi thông báo chư vị tướng quân đại nhân!”
Trong khi mọi người ở bốn phía tra xét sơ hở thì thành chủ và các vị tướng lĩnh cũng nhận được tin, rất nhanh đã chạy tới.
Quân đội người Man ngoài thành càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng rõ ràng, ròng rã một vạn quân Man đang tiến về thành Long Phong.
Tại vị trí cách thành Long Phong ước chừng hai cây số, quân Man dừng bước.
“Chuẩn bị! Quân Man hẳn là đang chỉnh đốn đội ngũ, chẳng mấy chốc sẽ phát động tấn công!”
Lưu Đồng Phủ lớn tiếng nói.
“Rõ!”
Các vị tướng lĩnh lập tức cho binh sĩ trên tường thành chuẩn bị sẵn sàng, trận chiến này không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể liều mạng giết địch.
Đúng lúc này, một vị tiểu tướng đi ra từ quân doanh của Man tộc, chỉ thấy hắn phi ngựa đến trước thành, mắt nhìn Lưu Đồng Phủ, lớn tiếng quát: “Có phải Lưu thành chủ ở đó không?”
Lưu Đồng Phủ nói: “Là tại hạ.”
Tiểu tướng lớn tiếng nói: “Lưu thành chủ, vương tử nhà ta sai ta nói với ngươi, vương tử nói chỉ cần ngươi bằng lòng dâng thành đầu hàng, vương tử nhà ta có thể bảo đảm cho ngươi tiền đồ như gấm, phú quý vinh hoa không kể hết. Ngoài ra, vương tử nhà ta còn cam đoan sau khi vào thành sẽ không hề xâm phạm ai.”
“Lưu thành chủ, vương tử nói, hắn chỉ cho ngươi nửa canh giờ suy nghĩ, nếu như trong vòng nửa canh giờ không đưa cho hắn câu trả lời thỏa đáng, hắn sẽ lập tức công thành, tắm máu thành Long Phong.”
“Hừ! Ta Lưu Đồng Phủ sao có thể là kẻ tham vinh hoa phú quý, ngươi bây giờ có thể quay về nói với hắn, hắn nếu có bản lĩnh thì tự mình đến lấy thành Long Phong. Chỉ có Lưu Đồng Phủ tử chiến, không có Lưu Đồng Phủ đầu hàng.”
Lưu Đồng Phủ dõng dạc nói lớn.
Tiểu tướng kia nhìn Lưu Đồng Phủ thật sâu một cái, liền quay về bẩm báo Thập Lục vương tử.
“Bản vương tử muốn trước khi trời tối sẽ vào ở trong thành Long Phong.” Thập Lục vương tử lạnh lùng nói.
“Vâng, Thập Lục vương tử.” Các tướng lĩnh gật đầu.
Thập Lục vương tử vung tay, hai nghìn đội quân tiên phong xông lên.
Hắn cũng không lỗ mãng đến mức đưa hết người lên, mà trước phái hai nghìn người đi thăm dò thực lực của thành Long Phong.
“Bắt đầu chuẩn bị đi.” Lưu Đồng Phủ trầm giọng nói.
“Rõ!”
Một tiếng hét lớn vang lên, tất cả các tướng sĩ toàn bộ giơ đao lên kiếm, sẵn sàng đón địch.
“Địch quân đến rồi, cung tiễn thủ, chuẩn bị!” Thủ tướng Trương Nguyên hét lớn một tiếng.
Lưu Đồng Phủ cũng không trực tiếp chỉ huy, mà là ngầm ra quyền chỉ huy cho thủ tướng Trương Nguyên. 5000 quân trú đóng vốn dĩ là do Trương Nguyên thống lĩnh huấn luyện, mà bắc môn lại là nơi quan trọng nhất, cho nên được Lưu Đồng Phủ phái tới trấn giữ.
Khi quân Man còn cách tường không đầy 100 mét, Trương Nguyên quát: “Bắn tên!”
“Vút vút vút...”
Từng mũi tên xé gió bay ra, hướng thiết kỵ của Man tộc mà lao tới, dày đặc mũi tên trong nháy mắt bao phủ phía trước thiết kỵ của Man tộc.
Khi mưa tên rơi xuống, từng người từng người phi ngựa tấn công quân Man bị trúng tên, ngã xuống đất, bị vó ngựa phía sau giẫm nát thành thịt vụn.
Một Bách phu trưởng của Man tộc, vô cùng hung mãnh vung đao chém đứt mũi tên đang lao tới, hô lớn: “Xông lên a!”
“Bắn tên!”
Tiếng quát của Trương Nguyên vừa dứt, lại là một trận mưa tên.
Mặc dù người Man giơ tấm chắn ngăn tên, nhưng vẫn tử thương thảm trọng.
Đúng lúc này, quân Man bắt đầu đánh trả, bọn chúng dùng tên bắn để tấn công.
Tên của quân Man rất chuẩn, trên tường thành dần dần có binh sĩ bị trúng tên.
Một mũi tên hướng phía Lưu Đồng Phủ bay tới, Trương Nguyên thấy thế vội la: “Thành chủ cẩn thận!”
Lưu Đồng Phủ hừ lạnh một tiếng, đưa tay bắt lấy mũi tên đang bắn về phía mình, trở tay ném lại, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn gấp trăm lần so với trước, tên cung tiễn thủ của Man tộc còn chưa kịp phản ứng, đã bị bắn rơi xuống ngựa.
Chỉ trong giây lát, quân Man đã tổn thất vài trăm người dưới thành.
Từng người từng người quân Man trúng tên ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
“Rút lui!”
Quân Man thấy vậy, nhao nhao lùi lại, dù là rút lui, cũng là chỉnh tề quy củ.
“Ha ha, quân Man bị chúng ta đánh bại rồi, quân Man cũng chẳng có gì ghê gớm.”
“Hắc hắc, lão tử đã nói rồi mà, chỉ là lũ người Man, không hiểu chiến thuật, sao lại là đối thủ của chúng ta.”
“Hừ! Nếu bọn chúng còn dám đến, không đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ không được.”

Nhìn quân Man tán loạn lui về, các tướng sĩ trên tường thành phấn khởi cười ha ha.
Nhưng, thành chủ Lưu Đồng Phủ cùng thủ tướng Trương Nguyên lại không cười nổi.
Bởi vì bọn họ biết vừa rồi chỉ là một đợt thăm dò quy mô nhỏ của đối phương, tiếp theo mới là phần chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận