Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 128: Không giả, ngả bài (length: 8459)

Có Trương Nguyên làm chứng, đám người tự nhiên đều tin tưởng Tần Diệp.
Lưu Đồng Phủ há có thể ngồi chờ chết, lạnh giọng nói: "Hừ! Đây bất quá là Thanh Phong Tông mua chuộc được Trương Nguyên đang bôi nhọ ta, nếu như các ngươi thật tin Tần Diệp chuyện ma quỷ, tương lai Thanh Châu này chính là hắn định đoạt."
"Ngươi không cần châm ngòi ly gián, vị trí bá chủ, từ trước đến nay đều là người có thực lực nắm giữ, ta Thanh Phong Tông xưa nay không giở trò mưu quỷ kế, nếu như ta hôm nay không đứng ra, chờ các ngươi chết sạch, chẳng phải là càng tốt hơn sao."
Tần Diệp thần sắc khinh thường nói.
Mọi người sắc mặt biến đổi, ngẫm nghĩ lại, thật đúng là như Tần Diệp nói, nếu như hắn hôm nay không vạch trần, chỉ sợ bọn họ cũng còn không biết hôm nay trúng độc.
Nếu như bọn hắn hôm nay toàn quân bị diệt, vậy thì Thanh Phong Tông lại đuổi được đại quân Man tộc, ngồi vững vị trí bá chủ Thanh Châu đó chính là thuận lý thành chương.
Đám người nhìn Lưu Đồng Phủ với ánh mắt đầy khinh bỉ, chán ghét, không nghĩ tới người này bị vạch trần rồi, lại còn muốn ở đây châm ngòi ly gián.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Lưu Đồng Phủ đột nhiên cười ha hả mấy tiếng, không cam lòng nói: "Chưa từng nghĩ ta ngụy trang mấy chục năm, cũng chỉ là một câu vô tình lỡ lời, bại lộ chính mình, thật sự là buồn cười đáng tiếc!"
Ánh mắt nhìn về phía Tần Diệp, tán thưởng: "Tần tông chủ thật sự là người trí tuệ vô song, đã bị ngươi khám phá, vậy thì ta cũng không giả bộ nữa, nói thật, không sai, ta chính là người Ngụy quốc, mà lại ta còn là người trong vương thất Đại Ngụy, đương kim Ngụy Vương chính là anh trai ruột của ta."
Đám người nghe vậy đều thất kinh, Lưu Đồng Phủ này lại là em trai ruột của Ngụy Vương, thân phận này quả là tôn quý.
Mục Đồng cũng kinh hãi không thôi, hắn luôn xem trọng Lưu Đồng Phủ, không ngờ hắn lại thật là gian tế của Đại Ngụy vương triều, hơn nữa còn là em trai ruột của Ngụy Vương.
"Đại Ngụy vương triều thật sự là bỏ vốn lớn, vậy mà đưa ngươi phái tới."
Mục Đồng không thể không cảm thán sự quyết đoán của Đại Ngụy vương triều.
"Hừ! Năm đó các ngươi Thanh Vân Tông Tiêu Vân đánh tới Đại Ngụy, làm mất mặt Đại Ngụy, nhiệm vụ ban đầu của ta là tiến vào Thanh Vân Tông, tìm cơ hội khống chế Thanh Vân Tông, gây ra đại loạn ở Thanh Châu, ai có thể nghĩ bị lão già Phùng Thanh Vân kia chèn ép, khiến ta không thể không rời khỏi Thanh Vân Tông."
"Đã bị các ngươi phát hiện, vậy thì ta cũng không cần ngụy trang nữa. Mà lại ngụy trang nhiều năm như vậy, ta cũng sớm đã mệt mỏi. Tần tông chủ nói không sai, các ngươi đều trúng độc, trúng độc Huyền Minh Thảo."
Lưu Đồng Phủ cười ha ha, nói: "Giải dược ta đã sớm dùng, trên đời này không có thuốc giải nữa đâu, tất cả các ngươi đều sẽ chết."
Mọi người sắc mặt đại biến, nhao nhao vận công muốn ép độc tố trong người ra.
Tất cả mọi người không ngờ Lưu Đồng Phủ sẽ tàn nhẫn như vậy, hạ độc không nói, ngay cả thuốc giải cũng không để lại một chút, trên mặt mọi người tràn đầy sợ hãi, ngay trong bọn họ phần lớn đều nghe nói về Huyền Minh Thảo, biết thứ độc này ngay cả cường giả Tông Sư đều có thể hạ độc chết, càng không nói bọn họ hiện tại ngay cả Tông Sư cũng không phải.
"Tiểu nhân hèn hạ! Chúng ta thật sự đã nhìn sai ngươi, không nghĩ tới ngươi lại là gian tế!"
"Phi! Chó gian tế, dù cho ta chết, cũng muốn kéo ngươi xuống làm đệm lưng!"
"Tần tông chủ nhất định phải báo thù cho chúng ta, giết tên ác nhân này."
...
Lưu Đồng Phủ hướng Tần Diệp nói: "Tần tông chủ, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, ngươi nếu hợp tác với ta, ta sẽ thuyết phục Ngụy Vương đem bảo địa có linh khí sung túc nhất Đại Ngụy vương triều phong cho Thanh Phong Tông, dù sao cũng tốt hơn cái Thanh Châu rừng thiêng nước độc này."
Tần Diệp lạnh nhạt lắc đầu, nói: "Thanh Châu rất tốt, ta tạm thời chưa muốn rời đi."
"Ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta? Ngươi hôm nay giết ta thì sao? Thanh Phong Tông dù sao cũng chỉ là một tông môn, Đại Ngụy tông môn có mấy trăm, ngươi giết ta, chẳng lẽ không sợ Đại Ngụy truy sát sao?"
Lưu Đồng Phủ uy hiếp nói.
"Ta thật sự là không sợ." Tần Diệp tự tin cười nói: "Bọn chúng nếu đến Thanh Châu, tới một tên giết một tên, đến một đôi giết một đôi."
"Tần tông chủ đừng nói nhảm với hắn nhiều như vậy, giết hắn chẳng phải xong chuyện."
Một tông chủ sợ Tần Diệp thật bị Lưu Đồng Phủ thuyết phục, nếu bọn họ liên thủ, vậy thì hôm nay tất cả mọi người đều có khả năng chết ở đây.
"Chó gian tế, chết đi!"
Thế là hắn ra tay trước, giơ bàn tay lên, một đạo chân khí mạnh mẽ trong nháy mắt bắn ra, hướng thẳng vào ngực Lưu Đồng Phủ.
"Hừ! Thực lực Tiên Thiên thất trọng cảnh, cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ta! Thật sự là muốn chết!"
Lưu Đồng Phủ cười khẩy, bàn tay nhấc lên một chút, một cỗ lực lượng vô hình che lại toàn thân hắn, đạo chân khí kia đánh vào người hắn, bị đạo lực lượng vô hình đó cản lại.
Lưu Đồng Phủ không mất một sợi lông, thực lực như vậy làm mọi người biến sắc.
Đám người không khỏi cảm thán, không hổ là nửa bước Tông Sư, một kích toàn lực của Tiên Thiên thất trọng cảnh, ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm được.
"Còn có ai muốn động thủ không? Không ngại nói cho các ngươi biết, các ngươi càng vận công, trúng độc càng sâu, vốn có thể sống được hai ngày, giờ có lẽ cũng chỉ còn một ngày có thể sống."
Lưu Đồng Phủ cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười trêu tức.
Thấy có người do dự, tông chủ vừa ra tay lớn tiếng nói: "Dù sao chúng ta đều trúng độc, chi bằng liều chết giết hắn, để hả mối hận trong lòng!"
Vừa dứt lời, thân hình nhanh chóng lóe lên, đi đến trước mặt Lưu Đồng Phủ, bàn tay chụp về phía Lưu Đồng Phủ.
"Hừ! Muốn chết!"
Lưu Đồng Phủ thần sắc khinh thường nói.
Lưu Đồng Phủ một chưởng vỗ ra, hai chưởng chạm nhau, một cỗ sóng xung kích cường hãn hướng xung quanh lan tràn ra.
"Phụt!"
Tông chủ kia bị Lưu Đồng Phủ một chưởng đánh lui, trên không trung đã phun một ngụm máu tươi, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Chỉ một chưởng đã đánh cho tông chủ kia trọng thương.
Lưu Đồng Phủ trên mặt lộ ra vẻ chế giễu, nói: "Không biết tự lượng sức mình!"
Đám người nhìn Lưu Đồng Phủ với ánh mắt đầy e ngại, dù sao Lưu Đồng Phủ đã là nửa bước Tông Sư, ở đây người có thể chiến thắng hắn cũng chỉ có cường giả Tông Sư.
Hơn nữa bọn họ cũng không dám tùy ý xuất thủ, dù sao động thủ, độc tố trong người càng bốc nhanh hơn, chết cũng nhanh hơn.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Đồng Phủ nhìn về phía Tần Diệp, nơi này thật sự khiến hắn kiêng kỵ cũng chỉ có hai ba người, mà trong đó Tần Diệp là người hắn e ngại nhất.
Giờ phút này, thân phận của hắn đã bị vạch trần hoàn toàn, triệt để bại lộ ra, dù có hơi đáng tiếc, nhưng kế hoạch tiến hành đến bước này ít nhất cũng đã thành công hơn phân nửa.
"Mục tông chủ, Tần tông chủ, xin hai người mau giết người này!"
"Đúng! Giết hắn, trên người hắn có lẽ còn có thuốc giải!"
Đám người lo lắng hô.
Lưu Đồng Phủ nhìn bộ dạng lo lắng của đám người, không khỏi cười lạnh nói: "Thật là đáng tiếc không thấy được hình dạng khi chết của các ngươi, Tần Diệp, về sau chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong, hắn bắt con ngựa gỗ phía sau mình ném về phía Tần Diệp, còn hắn thì phá vỡ nóc nhà, biến mất trước mắt mọi người.
Tần Diệp vung tay lên, hất văng con ngựa gỗ sang một bên, không rõ sống chết.
Mục Đồng vừa định đuổi theo, nhưng ngay lúc này, Lưu Đồng Phủ từ trên không rơi xuống.
Sau đó một bóng hình tiên nữ bay xuống.
Người đến tự nhiên là Liễu Sinh Tuyết Cơ đã mai phục bên ngoài.
"Các ngươi đã không cho ta đường sống, vậy thì mọi người cùng chết đi."
Lưu Đồng Phủ từ trên mặt đất đứng lên, móc ra một viên đan dược màu đen, nuốt vào.
Trong chốc lát, khí thế của Lưu Đồng Phủ bùng nổ điên cuồng gấp mấy lần, chân khí toàn thân phun trào, tựa như núi lửa phun trào, từng tầng cương phong trống rỗng sinh ra, cuốn bàn ghế trong phòng lên không trung.
Đám người vội vàng vận công ngăn cản cương phong, đồng thời hoảng sợ nói: "Hắn đây là ăn cái thứ quỷ gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận