Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1004: Xác chết vùng dậy(2) (length: 8218)

"Ầm ầm!"
Lúc này, giữa trời đất sấm chớp đan xen.
"Răng rắc!"
Một đạo sấm sét kinh thiên đột ngột xé rách bầu trời, mang theo hơi thở hủy diệt giáng xuống thi thể.
"Rống!"
Thi thể bị sấm sét oanh kích, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
"Ha ha, quả nhiên không ngăn được Thiên Lôi phù của bản tọa!"
Quý Hàng vẻ mặt khinh miệt nói.
Hắn đã sớm nghe nói trong mộ Tiên Nhân sẽ có đủ loại nguy hiểm, sao lại không chuẩn bị trước một chút.
Cái thiên lôi phù này chính là một trong những lá bài tẩy của hắn.
Sau khi thi thể bị tiêu diệt, bọn họ tiến vào trong phần mộ, từ đó tìm được không ít đồ tốt, có công pháp, binh khí và không ít linh dược.
"Ha ha, phát tài rồi."
"Lão tử phát!"
. .
Mọi người thấy thu hoạch phong phú như vậy, vui mừng khôn xiết.
Về phần những người đã chết kia, chỉ có thể coi là bọn họ xui xẻo.
Quý Hàng gom hết tất cả chiến lợi phẩm vào, nói với mọi người: "Chúng ta trước đó đã nói, tất cả chiến lợi phẩm bản tọa tạm thời giữ, nếu như các ngươi ngoài ý muốn chết, bản tọa sẽ cho người nhà các ngươi."
Đám người gật đầu, không hề phản đối, đây là điều họ đã thống nhất từ trước.
Dù sao vào cái mộ Tiên Nhân này quá nguy hiểm, chỉ có thể để Quý Hàng giữ trước, nếu không dù cho giờ có chia thì chờ đến lúc họ chết rồi cũng không lấy được.
Bọn họ rất tin tưởng Quý Hàng, nếu không cũng sẽ không tụ tập nhiều người như vậy cùng nhau.
Quý Hàng thân phận không tầm thường, mà là lão tổ của một tông môn Lục phẩm, thân phận như vậy đương nhiên khiến nhiều người tin tưởng.
Ngay sau đó, bọn họ tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Họ thấy thêm không ít mộ, không phải mộ nào họ cũng trộm mà chỉ chọn những ngôi mộ có giá trị mới đào.
Đặc biệt là Quý Hàng có giác quan rất mạnh, những ngôi mộ hắn nhắm tới đều có thu hoạch khá tốt.
Dù cho có tử thi sống lại, cũng bị Thiên Lôi phù trên tay Quý Hàng đánh chết.
Cứ thế bọn họ nhẹ nhàng trộm năm ngôi mộ, đều là mộ Võ Vương, thu hoạch rất nhiều, khiến những võ giả không vào mộ Tiên Nhân đều thấy thèm.
Đến giờ bọn họ chỉ tổn thất khoảng mười người.
Lúc này, có một võ giả đề nghị hiện tại có thể quay về.
Quý Hàng hơi nhíu mày, nhìn người đề nghị trở về: "Sao? Các ngươi sợ rồi à."
"Không phải chúng ta sợ, mà là bây giờ thu hoạch không ít rồi, nếu đi tiếp nữa, không biết sẽ gặp nguy hiểm gì."
"Đúng vậy, Quý Võ Vương, giờ rút lui cũng không tệ."
Một Võ Vương im lặng một hồi, rồi cũng lên tiếng phụ họa.
"Các ngươi nói sao?"
Quý Hàng nhìn những võ giả chưa lên tiếng.
Những võ giả chưa lên tiếng liếc nhau, một võ giả nhíu mày nói: "Thấy đủ là được, kỳ thực như vậy cũng không tệ!"
"Đúng vậy! Các huynh đệ đều bị thương rồi, đợi các huynh đệ khôi phục rồi lại đến cũng chưa muộn."
"Quý Võ Vương, huynh đệ chúng ta cũng đã chết rồi, chúng ta phải an táng cho họ nữa..."
. .
Ý của các võ giả là đều đồng ý quay về, thật sự là mộ Tiên Nhân này quá nguy hiểm, đến bây giờ bọn họ cũng chưa đi được bao xa mà đã mất khoảng mười võ giả rồi, nếu lại tiến sâu vào, ai biết còn nguy hiểm gì nữa.
Trên thực tế, bọn họ cũng sợ Quý Hàng lợi dụng họ, đến cuối cùng bảo vật đều thuộc về một mình hắn, như vậy họ hy sinh vô ích.
Chỉ cần còn nhiều người sống thế này thì Quý Hàng cũng không dám độc chiếm bảo vật.
Sở dĩ họ có ý tưởng này, thực ra là vì chuyện đối phó thi thể lúc đầu, trong tay hắn rõ ràng có Thiên Lôi phù mà lại chần chừ không dùng, điều này khiến họ nghi ngờ Quý Hàng.
Quý Hàng khẽ nhíu mày, mọi người đều đồng ý quay về khiến trong lòng hắn giận dữ.
Nhưng, hắn không thể không đồng ý quay về.
Dù cho, hắn hận không thể giết hết đám người này.
"Tốt! Vậy chúng ta về trước nghỉ ngơi, ngày mai lại đến."
Quý Hàng buộc phải đồng ý quay về.
Nhưng, ngay khi họ quay người, biến cố bất ngờ xảy ra.
Hai võ giả đột nhiên bị túm xuống lòng đất, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Không xong!"
"Mọi người cẩn thận!"
. .
Sắc mặt mọi người biến đổi, vội vàng căng thẳng nhìn xuống đất.
Một cường giả Đại Tông Sư lúc này thấy một cánh tay đột nhiên túm lấy chân mình, muốn lôi hắn xuống lòng đất.
"Cút!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, vung kiếm chém ra, cánh tay đó lập tức bị chém đứt.
Nhưng, điều khiến mọi người kinh hãi là cánh tay bị chặt đứt kia lại như mọc mắt, vèo một tiếng, cắm vào lồng ngực hắn.
"A!"
Hắn lập tức gào lên thảm thiết, toàn thân co giật, hơi thở ngày càng yếu.
Ngay sau đó lại một cánh tay từ dưới đất vươn ra, lôi cả người hắn xuống đất.
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi máu tươi phun lên từ dưới đất.
"Tê!"
Người thấy cảnh này đều hít sâu một hơi, mặt mày chấn động.
"Không được đứng trên mặt đất!"
Quý Hàng cảm thấy sự đáng sợ của đối phương, lập tức hét lớn.
Đám người vội vàng đạp không bay lên.
"Tấn công mặt đất!"
Hắn nhanh chóng ra lệnh.
"Rõ!"
Đám người vội gật đầu, rồi từng đạo công kích rơi xuống mặt đất.
"Phanh phanh phanh. . ."
Công kích liên tiếp rơi xuống đất, mặt đất lập tức nổ tung.
Từng cỗ tử thi từ mặt đất bò lên.
Những tử thi này mặc áo giáp rách nát, trong mắt tràn đầy sát khí lẫm liệt.
"Quả nhiên là chiến trường, những người này chắc là chiến sĩ đã chết ở đây."
Văn Lạc Lạc thấy cảnh này, nói.
"Công tử, ngươi có thấy không, những người này chắc chắn đã chết ít nhất trăm vạn năm rồi, nhưng mà ngươi xem đại bộ phận nhục thân của họ không bị mục nát, có chăng chỉ là một phần nhỏ."
Hồ Linh Vận nhắc nhở Tần Diệp.
"Đúng là thế!"
Được Hồ Linh Vận nhắc nhở, Văn Lạc Lạc quan sát kỹ lại, quả thật đúng là như vậy, mình lại không phát giác ra điểm này, xem ra sức quan sát của mình vẫn không bằng Hồ Linh Vận.
"Linh Vận, ngươi nói vì sao vậy?"
Tần Diệp hỏi.
Hồ Linh Vận nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ chuyện này liên quan đến tiên cốt."
"Ngươi nói tiên cốt đã cải tạo mảnh đất này, để nơi này có năng lượng đặc biệt, khiến người chết ở đây thi thể không bị mục nát?"
Tần Diệp nói.
Hồ Linh Vận gật đầu, nàng muốn nói chính là ý này.
Tiên cốt có công hiệu gì, các nàng không rõ, nhưng mà một bộ thi thể trong vòng vài ngày sẽ bị phân hủy, huống chi đã qua hơn trăm vạn năm.
Cho nên, chỉ có lời giải thích này mới hợp lý.
Văn Lạc Lạc tuy thấy lời Hồ Linh Vận có lý, nhưng cô vẫn đưa ra ý kiến của mình: "Có lẽ vùng đất này vốn dĩ không bình thường, nên mới có chiến tranh xảy ra ở đây, cuộc chiến này không phải để tranh tiên cốt mà có lẽ là vì phát hiện ra đặc thù của nơi này nên muốn chiếm đoạt."
Lời Văn Lạc Lạc nói cũng không phải không có lý, nếu không phải nơi này có đặc thù, vì sao tiên cốt lại được chôn ở đây.
Hai người có lý riêng của mình, muốn biết chân tướng chỉ có thể tìm thấy cây tiên cốt đó.
Trong khi Tần Diệp và các nàng thảo luận thì những tử thi kia đã giao chiến cùng với Quý Hàng và những người khác.
Lần này, từ dưới đất trồi lên hơn hai trăm cỗ tử thi.
Những tử thi này khi còn sống đều là chiến sĩ cường đại, thực lực rất đáng gờm.
Một số võ giả căn bản không thể chống đỡ, trong nháy mắt đã bị chém giết.
"Hừ!"
Một Võ Vương cường giả hừ lạnh một tiếng, vung kiếm chém ra, chốc lát đã có mấy chục cỗ tử thi bị chém làm đôi.
Có các Võ Vương cường giả ra tay, những tử thi này không ngăn nổi nữa, thế trận đổi chiều, sĩ khí tăng lên, trong chớp mắt bọn họ đã chém giết sạch số tử thi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận