Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 222: Chém tới hai tay (length: 8363)

Bát Quái Tông hơn một trăm người, chỉ trốn thoát hai người bọn họ, tự nhiên không phải chuyện có thể chấm dứt bằng hai chữ bồi thường nhẹ nhàng.
Hôm nay cũng chính là gặp được Tần Diệp đứng ra vì bọn nàng, lão già áo xám mới định đưa ra chút bồi thường, nếu là bình thường thì đừng nói bồi thường, bọn chúng đều trực tiếp giết người.
Loại chuyện này cũng không phải lần đầu chúng làm.
"Các ngươi muốn xử lý thế nào?"
Lão già áo xám hỏi hai cô gái, ánh mắt lại nhìn về phía Tần Diệp.
Hai cô gái đi đến trước mặt Tần Diệp, quỳ xuống, nói: "Xin Tần tông chủ làm chủ cho tỷ muội chúng ta!"
Hai cô gái thật sự là hiền lành đáng yêu, chỉ vì dung mạo xinh đẹp, lại hại cả nhà.
"Đứng lên đi."
Tần Diệp nói, vừa định đưa tay đỡ hai cô gái, nhưng Liễu Sinh Phiêu Nhứ đã nhanh hơn một bước, đỡ hai cô gái lên.
Tần Diệp bực dọc thu tay về.
"Các ngươi yên tâm, bản tọa nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi!"
Tần Diệp bảo đảm với hai cô gái.
"Tần tông chủ, ngươi là một tông chủ cao quý, lẽ ra nên lấy lợi ích tông môn làm trọng, không thể chỉ vì hai cô gái mà hành động theo cảm tính."
Lão già áo xám nhắc nhở.
"Bản tọa đã nói, bản tọa không muốn nhắc lại lần thứ hai, muốn sống đơn giản, để hắn mạng lại nơi này, ngươi liền có thể đi."
Tần Diệp nói.
"Ngươi..."
Sắc mặt lão già áo xám biến đổi.
"Đã Tần tông chủ nhất quyết đối đầu với Tử Dương Tông ta, vậy thì đừng trách lão phu không khách khí."
Trong mắt lão già áo xám đột nhiên bùng lên sát khí nồng đậm, trừng mắt một cái, thân hình lóe lên, đến trước mặt Tần Diệp, tay phải xòe năm ngón, chụp về phía trán Tần Diệp.
"Hừ! Trò mèo, cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt bản tọa!"
Tần Diệp hừ lạnh một tiếng, trong hai mắt hiện lên một tia khinh thường.
Chỉ thấy hắn duỗi một ngón tay, điểm vào năm ngón tay của lão già áo xám.
"Ầm!"
Lòng bàn tay năm ngón của lão già áo xám va vào ngón tay của Tần Diệp, cho dù lão già áo xám cố hết sức, cũng không thể tiến lên được nửa tấc.
"Cũng chỉ có chút bản lĩnh đó."
Tần Diệp cười khinh thường, ngón tay vừa dùng lực, bịch một tiếng, cùng một tiếng nổ lớn, lão già áo xám bị hất ngược ra ngoài, trực tiếp đập vào tường, nếu không phải tông môn hiệp hội đã dùng trận pháp khi xây dựng, chỉ sợ bức tường này đã bị đập hỏng.
"Khụ khụ..."
Lão già áo xám ho liên tục vài tiếng, lại lau vết máu bên mép, rõ ràng một kích của Tần Diệp không chỉ đơn giản là đánh lùi lão ta.
E rằng một kích này của Tần Diệp đã khiến lão ta bị nội thương.
Đám người vây xem đều có chút kinh hãi, lão già áo xám này cũng là cường giả Tông Sư, giờ ngay cả một ngón tay của Tần Diệp cũng không đỡ nổi, trách không được Thanh Phong Tông có thể thu phục Thanh Vân Tông.
Tần tông chủ thật sự quá mạnh mẽ, ánh mắt đám người ngưỡng mộ nhìn Tần Diệp.
Chiêm Thiên Hòa thì con ngươi co rụt lại, hắn quan sát toàn bộ quá trình, không dám chớp mắt một cái.
Hắn tuy không biết thực lực cụ thể của lão già áo xám này ra sao, nhưng hắn có thể cảm nhận được thực lực của lão già áo xám mạnh hơn mình rất nhiều, vậy mà lão già áo xám lại bị Tần Diệp đánh lui bằng một ngón tay, chuyện này khiến hắn giật mình.
"Quả nhiên là cường giả Đại Tông Sư!"
Trong lòng Chiêm Thiên Hòa thầm mừng, may mà vừa rồi mình bán cho Tần Diệp một ân tình, nếu như xung đột thì mình dù cũng là cường giả Tông Sư, nhưng trong mắt Đại Tông Sư, cũng khác gì con kiến.
Người ta một ngón tay liền có thể nghiền chết ngươi, cảnh giới Tông Sư và Đại Tông Sư, chênh lệch giữa hai cảnh giới này quá xa.
"Ngươi, ngươi vậy mà đã tiến vào cảnh giới này..."
Lão già áo xám kinh hãi nhìn Tần Diệp, vẻ mặt lộ rõ vẻ không thể tin.
Trong quá trình tìm hiểu về Tần Diệp, tình báo hắn nắm được không nhiều, chỉ biết Tần Diệp rất mạnh.
Trước khi đến, vốn cho rằng Tần Diệp chỉ là cường giả Tông Sư, nhiều nhất căng hết mức, cũng chỉ là Tông Sư đỉnh phong, lại không ngờ rằng hắn đã tiến vào Đại Tông Sư.
Chỉ một bước nhỏ này, lại khác nhau một trời một vực.
"Không thể nào, điều này không thể nào, sao ngươi có thể tiến vào cảnh giới này, ngươi còn trẻ như vậy, Thanh Châu nơi hẻo lánh này làm sao có thể xuất hiện nhân vật như ngươi..."
Lão già áo xám không thể tin Thanh Châu có thể sinh ra một Đại Tông Sư, hơn nữa lại còn là một người trẻ tuổi như vậy.
Nghĩ đến mình tiến vào cảnh giới Tông Sư đỉnh phong đã nhiều năm, ngay cả cánh cửa Đại Tông Sư cũng không chạm đến.
Các loại linh đan diệu dược ăn không ít, cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ thấy Tần Diệp đã đi trước mình một bước tiến vào Đại Tông Sư, chuyện này đối với lão ta có đả kích khá lớn.
Mà lão ta cũng biết, lần này mình gây họa lớn rồi, chọc phải cường giả Đại Tông Sư, ngay cả Tử Dương Tông cũng phải cẩn trọng.
"Trên đời này không có gì là không thể, những chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm. Bây giờ cũng đến lúc các ngươi phải trả giá đắt, bản tọa đã nói muốn các ngươi chết, vậy thì các ngươi chắc chắn không sống nổi."
Tần Diệp vừa đi vừa nói chuyện.
Ngay lúc này, Hoàng Phủ Ngân lúc đầu vẫn luôn sợ hãi rụt rè lại lật tay phải, trong tay có thêm một thanh trường kiếm.
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ từ chuôi kiếm này phát ra.
Hoàng Phủ Ngân tay phải nắm chặt chuôi kiếm, đâm thẳng vào ngực Tần Diệp.
"A! Tần Diệp, bản công tử giết ngươi!"
Sự biến đổi đột ngột khiến sắc mặt lão già áo xám đại biến, lão ta không ngờ rằng Hoàng Phủ Ngân này lại xuẩn như thế, mà lại dám đánh lén một cường giả cảnh giới Đại Tông Sư.
"Công tử cẩn thận!"
Lão già áo xám quát lớn.
Nhưng, đã muộn.
Thanh trường kiếm này trong tay Hoàng Phủ Ngân xác thực không phải là phàm phẩm, là một thanh trường kiếm Huyền cấp thượng phẩm, do lão cha là tông chủ của hắn đưa cho để phòng thân.
Hắn cho rằng có thanh kiếm này là có thể cho Tần Diệp một kích trí mạng, nhưng hắn đã sai, đến cảnh giới Đại Tông Sư, binh khí bình thường rất khó có thể gây ra tổn thương, trừ khi người sử dụng cũng là một cường giả võ đạo.
Sưu!
Tần Diệp dễ dàng đoạt lấy trường kiếm trong tay hắn, tiện tay vung lên, liền chém đứt một cánh tay của hắn.
"A! Tay của ta, ngươi, ngươi đáng chết, cha ta sẽ không tha cho ngươi!"
Cánh tay bị chém, Hoàng Phủ Ngân phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa.
"Dạy dỗ con trai như ngươi vậy, xem ra cha ngươi cũng không phải thứ tốt, nếu như hắn dám đến Thanh Châu, bản tọa sẽ cho hắn ở lại cùng ngươi."
Tần Diệp cười lạnh, nói.
"Ngươi, ngươi đừng đắc ý, Tử Dương Tông ta không phải dễ trêu chọc như vậy!"
Hoàng Phủ Ngân giận dữ hét.
"Xem ra vẫn chưa đủ..."
Tần Diệp lắc đầu, trường kiếm trong tay lại vung lên, theo tiếng hét thảm lần nữa của Hoàng Phủ Ngân, cánh tay còn lại của hắn cũng lìa khỏi vai.
Hoàng Phủ Ngân đau đớn kêu la oai oái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tê!
Đám người vây xem đều hít vào một hơi.
Hoàng Phủ Ngân thật sự quá thảm rồi, cả hai tay đều bị chém đứt, dù lần này có thể sống sót thì cũng sẽ là một người tàn phế.
Không có hai tay, đừng nói tu luyện, ngay cả ăn cơm cũng cần người đút.
Trở thành một người tàn phế, đừng nói vị trí Thiếu chủ mà hắn hằng mong muốn, có lẽ cả lão cha tông chủ của hắn cũng sẽ chọn từ bỏ hắn.
Bất quá, không ai thấy hắn đáng thương, nếu muốn nói đáng thương thì những cô gái bị hắn dày vò kia mới thật sự đáng thương, trong số đó có mấy người còn may mắn sống được.
Rơi vào bước này, chỉ có thể nói là đáng đời.
Hai cô thiếu nữ thì xem vô cùng thích thú, đôi mắt đẹp tràn đầy khoái ý, nếu như không sợ thì chắc chắn các nàng còn muốn xông lên đâm thêm mấy nhát.
Lão già áo xám thấy Hoàng Phủ Ngân mất hai tay, sắc mặt hắn lập tức đại biến, hắn là phụng mệnh đi bảo hộ Hoàng Phủ Ngân, nhưng hôm nay lại để Hoàng Phủ Ngân rơi vào tình cảnh như thế này, tông chủ làm sao không truy cứu tội của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận