Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 374: Tổng tiến công (length: 8442)

Quân giáp sắt sức chiến đấu quả thật mạnh phi thường, một người có thể đánh lại mấy người, dưới sự cổ vũ của quân giáp sắt, sức chiến đấu của quân Tần tăng lên gấp bội.
Quân đội sáu nước nhiều lần ngăn cản quân Tần, đều bị quân giáp sắt đánh lui.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vị mãnh tướng của quân giáp sắt giết chóc khắp nơi, mà còn toàn là tinh nhuệ của nước Ngụy.
Lão nhân lập tức nổi giận, vung một chưởng về phía mãnh tướng kia.
Mãnh tướng cảm thấy nguy hiểm, hét lớn một tiếng, giơ chùy răng sói lên nện tới.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang liên tục, mãnh tướng bị đánh bay ra xa.
Mãnh tướng không chết, phóng lên trời, vung chùy răng sói, lao về phía lão nhân.
"Cũng có chút thực lực."
Lão nhân cười ha hả, thân hình khẽ động, xuất hiện trước mặt mãnh tướng, một chưởng đánh vào ngực mãnh tướng.
Mãnh tướng kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
"Giết!"
Quân giáp sắt thấy tướng quân bị thương, từng người gầm thét một tiếng, xông lên chém giết lão nhân.
"Thật không biết trời cao đất rộng!"
Lão nhân lắc đầu, vung tay áo, hàng trăm đạo kiếm quang bắn ra.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Phốc phốc!
...
Chớp mắt, mấy trăm quân giáp sắt xông lên toàn bộ ngã xuống đất.
Số quân giáp sắt còn lại căm hận nhìn lão nhân, nhưng không dám xông lên nữa.
"A...! Bản tướng muốn giết ngươi!"
Vị mãnh tướng kia thấy thủ hạ bị giết nhiều như vậy, oa nha nha quát to một tiếng, lại vung chùy răng sói, xông thẳng đến lão nhân.
Lão nhân thấy đối phương còn dám lao tới, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đã ngươi một lòng muốn chết, lão phu liền toại nguyện cho ngươi!"
Nói xong, lập tức vung một quyền ra.
Ầm ầm!
Kình quyền như thủy triều ập đến mãnh tướng, mang theo khí thế cường đại.
Một quyền này cực kỳ hung mãnh, lăng lệ, sức mạnh của nó đủ để phá hủy một ngọn núi.
Mãnh tướng cảm thấy nguy hiểm, giơ hai chùy lên trước ngực để chống đỡ.
Nhưng một quyền này quá mạnh, chùy răng sói bị đánh gãy, kình quyền xuyên thủng ngực.
"A!"
Mãnh tướng hét thảm một tiếng, trên ngực xuất hiện một cái lỗ thủng.
Thân thể hắn rơi xuống mặt đất.
"Thật lợi hại!"
Không ít tướng sĩ quân Tần thấy cảnh này, lập tức sợ vỡ mật, la lớn: "Mau trốn a!"
Vốn dĩ lòng quân Tần đã ly tán, bây giờ càng có không ít binh sĩ sợ hãi vứt vũ khí quay đầu bỏ chạy.
Trong đại doanh liên quân sáu nước, Công Tôn Vọng ngồi trên ghế chỉ huy, thấy lão nhân tùy ý chém giết một vị cường giả Tông Sư, khóe miệng nở một nụ cười.
Lão nhân này không phải nhân vật đơn giản, mà là tông chủ của Ngạo Thế Tông, tông môn đứng đầu nước Ngụy.
Ngạo Thế Tông là tông môn thất phẩm, thực lực rất mạnh, tông chủ của tông môn đã là cường giả Tông Sư lục trọng cảnh.
Lần này để mời Ngạo Thế Tông ra tay, vương thất Đại Ngụy đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.
Thấy cường giả tông môn của nước mình trổ hết tài năng, Công Tôn Vọng giữa mày lộ ra vẻ đắc ý.
"Thống soái, vương đô này sắp bị chúng ta dẹp xong rồi, tin rằng chẳng bao lâu sẽ chiếm được vương đô này thôi."
Một vị tướng lĩnh vừa cười vừa nói.
Các tướng lĩnh đều tươi cười rạng rỡ, dù cường giả Tông Sư nước Ngụy trổ hết tài năng khiến bọn họ có chút khó chịu, nhưng cũng không cho rằng cường giả Tông Sư của phe mình yếu kém hơn, chỉ là chưa đến thời điểm xuất thủ thôi.
Tướng lĩnh hai nước Tề Triệu thậm chí nhìn nhau, đều lộ ra một tia giễu cợt.
Công Tôn Vọng thấy rõ thần sắc của mọi người, nhất là động tác nhỏ của Tề Triệu, trong lòng cười lạnh, các tướng lĩnh Tề Triệu lần này đến cực kỳ ngạo mạn, luôn xem thường tướng lĩnh khác, đắc tội không ít người.
Tề Triệu hai nước rất mạnh thì sao, nhưng cũng không nghĩ xem, nước Tần còn mạnh hơn Tề Triệu nhiều, thì sao chứ? Giờ không phải vẫn muốn bị tiêu diệt hay sao.
Có đôi khi, quá mạnh cũng không phải chuyện tốt.
Một khi tạo thành uy hiếp cho đám người ở Nam Hải, vậy thì sẽ là Tần quốc tiếp theo.
"Bọn chúng cũng nên ra tay rồi."
Công Tôn Vọng không nghĩ nhiều, mắt nhìn về phía hoàng cung, mỉm cười.
Các tướng lĩnh gật đầu, bọn họ đều biết Công Tôn Vọng đang chờ gì.
Quả nhiên, không bao lâu sau khi Công Tôn Vọng vừa nói xong, từ bên trong vương cung nước Tần bộc phát ra nhiều luồng khí tức cường đại, sau đó từng vị cường giả Tông Sư từ trong vương cung đạp không bay lên, hướng về tường thành bay tới.
Lập tức xông ra bốn mươi lăm vị cường giả Tông Sư, số lượng cường giả Tông Sư này làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Ngay cả Tần Vương vốn đang chú ý chiến sự cũng kinh ngạc.
Vương thất Đại Tần vậy mà lại âm thầm nuôi dưỡng nhiều cường giả Tông Sư như vậy, vẫn là tổ tiên thông minh, chỉ là không biết nhiều cường giả Tông Sư như vậy có chống lại được sự tấn công của sáu nước hay không.
"Hừ, vương thất Đại Tần quả nhiên giấu nhiều cường giả Tông Sư như vậy. Thanh Long à, các ngươi thật sự cho rằng Thần Nguyệt Cung chúng ta không biết sự tồn tại của các ngươi sao?"
Thánh tử vẫn ẩn náu tại vương đô cũng xuất hiện, ngẩng đầu nhìn đông đảo cường giả Tông Sư nhảy lên trên bầu trời, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt.
Việc vương thất Đại Tần bồi dưỡng tổ chức Thanh Long vẫn luôn rất bí ẩn, ngay cả các đời Tần Vương cũng chưa chắc đã biết, nhưng Thần Nguyệt Cung vẫn tra ra được một chút dấu vết để lại.
Chỉ là chưa rõ Thanh Long có thực lực lớn đến mức nào, bây giờ đến thời điểm vương thất Đại Tần nguy cấp nhất, cuối cùng cũng ép được Thanh Long ra mặt.
"Nhanh, lão già kia cũng mau ra đây, cơ hội của bản Thánh tử sắp đến."
Thánh tử nhìn về phía hoàng cung, nụ cười trên môi ngày càng tươi hơn.
Mà không xa Thánh tử, một đôi mắt đang dõi theo hắn.
Thánh tử lại một lần nữa cảm thấy có người đang nhìn mình, lập tức nhíu mày, những ngày gần đây, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, nhưng không tìm ra được người giám sát.
Việc này khiến hắn cứ ngỡ là mình quá căng thẳng nên mới sinh ảo giác.
Khi bốn mươi lăm vị cường giả Tông Sư xuất hiện ở chiến trường, ngay cả đám tướng lĩnh như Công Tôn Vọng cũng phải kinh ngạc.
"Nước Tần quả nhiên còn ẩn giấu lực lượng, lại có đến bốn mươi lăm vị cường giả Tông Sư, thật là quá kinh khủng."
"Nước Tần này ẩn mình quá sâu, nếu lần này không có liên minh sáu nước chúng ta, e là không lâu sau, nước Tần sẽ phát động chiến tranh với chúng ta."
"Nếu phát động chiến tranh, các ngươi nói sẽ tấn công nước nào trước?"
Các tướng lĩnh nghe vậy đều nhìn về phía nước Ngụy.
Chỉ cần người có trí thông minh bình thường cũng sẽ cho rằng, nếu Tần quốc mở chiến tranh, nước Ngụy có lẽ sẽ là nước bị tấn công đầu tiên.
Công Tôn Vọng cau mày, tự nhiên cũng nghe được những lời bàn luận của các tướng lĩnh, nếu Tần quốc thực sự muốn phát động chiến tranh, thì nước Ngụy e rằng sẽ là nước đầu tiên bị tiêu diệt.
Bất quá, Tần quốc không có cơ hội này.
Khóe miệng Công Tôn Vọng lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó chỉ thấy hơn trăm vị cường giả Tông Sư từ trong quân đội sáu nước bay lên trời, nghênh chiến.
Lần này lại đến hơn ba mươi vị cường giả Tông Sư, bù vào những tổn thất trước đó, cộng lại có hơn một trăm cường giả Tông Sư.
Lập tức, hơn trăm cường giả Tông Sư bắt đầu đại chiến.
Hai bên đánh đến trời đất u ám, dư chấn kịch chiến phá hủy không ít kiến trúc của cư dân, làm không ít dân thường chết, gây tổn thất lớn cho vương đô.
Thực lực của hai bên có chênh lệch cực lớn, số cường giả Tông Sư của đối phương nhiều gấp đôi so với Tần quốc, vì vậy một mực đè ép các cường giả Tông Sư Tần quốc đánh, mà lúc này, bọn chúng lại tách ra hơn ba mươi cường giả Tông Sư bay thẳng vào hoàng cung.
Chiến lược của bọn chúng rất đơn giản, dùng hơn bảy mươi cường giả Tông Sư ngăn cản cường giả Tông Sư của Tần quốc, sau đó bọn chúng đánh thẳng vào hoàng cung, chỉ cần công phá hoàng cung, bắt Tần Vương, thì vương đô tự khắc sẽ thất thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận