Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 76: Phùng Thanh Vân chết (length: 8467)

"Sư phụ hắn vậy mà dùng công pháp này —— "
Ngay lúc đang chữa thương, Mục Đồng kinh hãi đứng bật dậy, mặt mày lộ rõ vẻ lo lắng.
Mấy trăm năm trước, tổ sư Thanh Vân Tông đã chém giết một cường giả ma đạo, đoạt được một quyển bí tịch. Quyển bí tịch này ghi lại một môn công pháp, đáng sợ ở chỗ khi tu luyện sẽ thu được sức mạnh lớn trong thời gian ngắn. Đương nhiên, bất kỳ thứ gì không làm mà hưởng đều phải trả giá đắt.
Cái giá phải trả cho việc sử dụng công pháp này chính là tuổi thọ, tương đương với việc dùng tuổi thọ của bản thân đổi lấy sức mạnh.
Theo số lần sử dụng tăng lên, yêu cầu về tuổi thọ cũng càng lúc càng cao.
Cho nên, nó bị Thanh Vân Tông liệt vào cấm kỵ công pháp, nghiêm cấm đệ tử trong môn học tập. Nhưng môn công pháp này lại có thể dùng để bảo mệnh, vì vậy các đời chưởng môn Thanh Vân Tông đều có tu luyện, ngay cả chính Mục Đồng cũng đã từng tu luyện. Năm đó, Mục Đồng một mình xông vào hang ổ Man tộc, giết chết thống soái Mãn Triết, sau đó bị đông đảo cao thủ Tông Sư Man tộc vây công, nhờ sử dụng một lần công pháp này mới đào thoát được.
Tuổi thọ của Tông Sư vào khoảng 250 tuổi, đối với họ mà nói, tuổi thọ là thứ vô cùng quý giá, đặc biệt là với người như Phùng Thanh Vân, có thêm một năm tuổi thọ sẽ có thêm vài phần cơ hội đột phá.
Phùng Thanh Vân vì giết Quy Hải Nhất Đao, vậy mà dùng cái giá lớn như vậy để đổi lấy thực lực, điều này khiến Mục Đồng vô cùng lo lắng.
Bên trong Thanh Phong Tông, Ngô lão đầu đang đánh cờ với Tần Diệp bỗng dừng tay, ánh mắt nhìn về phía Thanh Phong thành, miệng phát ra một tiếng "A".
Sau đó, Ngô lão đầu sắc mặt có chút ngưng trọng nói: "Khí thế vừa bộc phát kia phải là Tông Sư thất trọng cảnh, chậc chậc, không biết lão già nào đến Thanh Châu. Tiểu tử ngươi phái đi, e là gặp nguy hiểm."
Tần Diệp nhún vai, thản nhiên nói: "Ta vẫn có chút tin tưởng vào Quy Hải Nhất Đao. Vẫn câu nói đó, hắn muốn đi, không ai cản được hắn."
Ngô lão đầu liếc Tần Diệp, chế nhạo: "Tiểu cô nương kia cũng đi theo đấy, ngươi không lo lắng cho nàng à?"
Ông ta nói tự nhiên là Liễu Sinh Phiêu Nhứ.
Tần Diệp cười cười, không nói gì.
So với Quy Hải Nhất Đao, có lẽ Liễu Sinh Phiêu Nhứ mới là đáng sợ nhất.
...
"Ngươi đáng chết!"
Phùng Thanh Vân nắm giữ sức mạnh lớn, mắt trừng trừng nhìn Quy Hải Nhất Đao. Nếu không phải do Quy Hải Nhất Đao, hắn đã không phải dùng cấm kỵ công pháp.
Tuy sức mạnh này làm hắn mê muội, nhưng hắn đã tổn thất mấy chục năm tuổi thọ.
Hắn chậm rãi xòe tay, linh lực trên lòng bàn tay cuồn cuộn chuyển động, dần dần ngưng tụ thành một thanh trường kiếm.
Đây là một thanh trường kiếm ngưng tụ từ linh lực, thân kiếm trắng tinh, lưỡi kiếm sắc bén như dao.
"Quy Hải Nhất Đao, hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi lên đường!"
Phùng Thanh Vân chỉ tay, trường kiếm đột nhiên khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, bắn về phía Quy Hải Nhất Đao.
Kiếm khí bắn ra bốn phía, phá vỡ không gian, nhằm thẳng Quy Hải Nhất Đao, hàn khí bao trùm xung quanh, khiến người cảm thấy lạnh thấu xương.
Trường kiếm nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tới trước mặt Quy Hải Nhất Đao.
Đồng tử của Quy Hải Nhất Đao co lại, thân hình hắn biến mất trong nháy mắt.
"Oanh!"
Trường kiếm đâm vào không khí, lại quay trở về.
Một kiếm này của Phùng Thanh Vân nhanh như chớp, nếu là người bình thường chắc chắn không cản nổi, nhưng lại bị Quy Hải Nhất Đao tránh thoát.
Phùng Thanh Vân không giận, vung cánh tay, trường kiếm vung lên, một đạo kiếm quang sắc bén chém về phía Quy Hải Nhất Đao.
"Thanh Vân Tông huyền cấp thượng giai công pháp « Thanh Vân Kiếm Quyết »."
Có người nhận ra công pháp Phùng Thanh Vân đang dùng, kinh hãi thốt lên.
"« Thanh Vân Kiếm Quyết » này chính là kiếm pháp do Thanh Vân đạo nhân, tổ sư khai phái Thanh Vân Tông, tự sáng tạo. Lấy chân khí hóa kiếm, có thể lấy thủ cấp địch nhân ở ngoài ngàn dặm." Một người quen thuộc « Thanh Vân Kiếm Quyết » giải thích cho đồng bạn: "Tuy « Thanh Vân Kiếm Quyết » có thể hóa chân khí thành kiếm, uy lực vô tận, nhưng cực kỳ hao tổn chân khí, người ở Tiên Thiên cảnh bình thường khó mà thi triển được uy lực. Chỉ khi đạt tới Tông Sư cảnh, dùng linh lực hóa kiếm, mới có thể thực sự phát huy uy lực của « Thanh Vân Kiếm Quyết »."
"Không ngờ tiền bối Phùng lại lợi hại như vậy." Thế hệ trẻ tuổi không ngừng sùng bái Phùng Thanh Vân.
Mọi người xôn xao bàn tán, đều tràn đầy lòng tin với Phùng Thanh Vân.
Thân ảnh Quy Hải Nhất Đao lập lòe, chỉ để lại tàn ảnh ở chỗ cũ, căn bản không thể đoán được vị trí của hắn.
Khi trường kiếm của Phùng Thanh Vân tới, thân ảnh Quy Hải Nhất Đao đã sớm rời đi.
"Hừ, xem ngươi trốn đi đâu!"
Phùng Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, vận chuyển công pháp, điều động linh lực trong cơ thể, ngưng tụ thêm năm thanh trường kiếm.
Sáu thanh trường kiếm treo lơ lửng trước mặt Phùng Thanh Vân, đây đã là giới hạn của hắn.
"Bá ~ "
"Hưu ~ "
Sáu thanh trường kiếm phá tan hư không, mang theo tiếng rít chói tai, xé nát không gian, nhằm thẳng Quy Hải Nhất Đao.
Sáu thanh trường kiếm khí thế hung hãn, nhanh như chớp, phong tỏa bốn phía. Nếu bị đánh trúng, Quy Hải Nhất Đao chắc chắn sẽ bị đâm xuyên.
Lúc này, Quy Hải Nhất Đao đã không thể lui được nữa.
"A Tỳ Đạo Tam Đao!"
Quy Hải Nhất Đao khẽ quát một tiếng, trước mặt hắn ngưng tụ thành một bóng đao, bóng đao tản ra ánh sáng huyết sắc âm trầm, sát ý ngút trời.
"Giết!"
Quy Hải Nhất Đao hét lớn một tiếng, vung đao lên, một bóng đao khổng lồ chém về phía sáu thanh trường kiếm, bóng đao và trường kiếm va chạm vào nhau, cả không gian rung chuyển dữ dội, xuất hiện một khe nứt có thể thấy bằng mắt thường.
"Ầm ầm"
Tiếng nổ lớn vang lên.
Trong phạm vi tác động của vụ nổ, vô số đá vụn bắn ra, bụi mù che khuất tầm mắt.
Khi bụi mù tan hết, thân ảnh Quy Hải Nhất Đao vẫn đứng nguyên ở đó.
Mà phía trước hắn, Phùng Thanh Vân đã biến mất.
"Mau nhìn!"
Rất nhanh đã có người mắt tinh phát hiện ra điều khác thường, trên mặt đất họ thấy những mảnh huyết nhục.
Tê —— Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người hít một hơi lạnh, Phùng Thanh Vân dùng « Thanh Vân Kiếm Quyết », vậy mà bị Quy Hải Nhất Đao một đao miểu sát, quả thực quá kinh khủng.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi bọn họ đều thấy Phùng Thanh Vân thực lực mạnh mẽ đến đáng sợ, nhưng dù vậy vẫn không ngăn nổi một đao của Quy Hải Nhất Đao.
Lúc này, bọn họ cuối cùng đã hiểu tại sao Quy Hải Nhất Đao lại có tên đó.
Bởi vì hắn giết người thật sự chỉ cần một đao.
"Quy Hải Nhất Đao này là yêu nghiệt từ đâu ra, quá mạnh rồi, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn."
"Chi bằng chúng ta tranh thủ thời gian rút lui đi, lão già Phùng Thanh Vân cũng đã chết rồi, chúng ta còn ở lại đây chịu chết à?"
"Hừ! Chúng ta đều là cường giả Tông Sư, lẽ nào lại tham sống sợ chết! Nếu hôm nay chúng ta lùi bước, tông môn chỉ sợ không có ngày yên ổn. Với lại, các ngươi sợ cái gì, ta thấy Quy Hải Nhất Đao đã đến đường cùng, hết sức tái chiến rồi, lúc này không giết hắn thì đợi đến bao giờ."
"Chờ đã, không phải Thanh Vân Tông có hai Thái Thượng trưởng lão tới sao? Còn một người nữa đâu?"
Mấy vị Tông Sư ẩn mình lập tức nhớ ra Thanh Vân Tông vẫn còn một Thái Thượng trưởng lão chưa hề lộ diện, cũng không biết thực lực của vị này như thế nào.
Vì vậy, mấy cường giả Tông Sư này quyết định chờ đợi.
Nhưng người trong các tông môn khác lại không có được sự kiên nhẫn lớn như vậy.
"Không được! Quy Hải Nhất Đao này quá đáng sợ, chúng ta căn bản không phải đối thủ, vẫn nên mau bỏ chạy đi."
"Mau bỏ đi, miễn cho uổng mạng."
"Đi thôi!"
"Chạy mau a!"
… Mọi người thấy Phùng Thanh Vân chết, kinh hãi tột độ, gây nên một mảnh hỗn loạn, nhao nhao tháo chạy.
Liên quân các tông môn hỗn loạn một phen, thậm chí xảy ra tình trạng người giẫm lên nhau, cho thấy sự kinh hãi trong lòng bọn họ đến cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận