Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 144: Công tử nhân nghĩa (length: 8262)

Làm người đứng đầu một quốc gia, vừa muốn giải quyết chính sự, vừa phải an ủi các phi tần trong hậu cung, làm sao có nhiều thời gian để tu luyện như vậy.
Cho nên phần lớn đều là dùng tài nguyên chất đống lên, chất không được thì thôi.
Trên thực tế, các quốc vương của các quốc gia có thể sống đến bảy tám mươi tuổi đã là cao tuổi, bình thường cũng chỉ năm sáu mươi tuổi.
Mà Tông Sư cảnh dùng một lượng lớn tài nguyên tích tụ thành, tự nhiên so với những người vất vả tu luyện đột phá mà ra thì kém hơn.
Tần Diệp mấy người đột ngột đến Man Vương cung, không chỉ đưa Man Vương ra ngoài, còn dẫn đến dân chúng trong vương thành đến vây xem.
Dân chúng vương thành nhao nhao ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tần Diệp bốn người.
Tất cả mọi người chấn kinh, đám người Tần này gan cũng quá lớn, lại dám xông thẳng đến Man Vương cung.
Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Man Vương cung sao có thể dễ khiêu khích như vậy, nhưng bọn họ rất nhanh biết được, là do Man Vương trước xâm lược Thanh Châu, hiện tại là tông môn Thanh Châu trả thù tới cửa.
Dù mới là người chủ động giết đến, nhưng bọn họ vẫn cho rằng đám người này chỉ là đang tự tìm đường chết!
"Những người Tần này đúng là điên, lại dám giết đến Man Vương cung, ta thấy bọn họ nhất định bị Man Vương ngũ mã phanh thây!"
"Ngũ mã phanh thây? Ta nghe nói lần đánh nhau này thất bại, Man Vương mấy ngày nay tâm tình không tốt, ngay cả Thái tử suýt nữa cũng bị xe cán nát, theo ta thấy Man Vương chắc chắn phải đem mấy người này nấu chín."
"Bất quá mấy người này gan thật là lớn..."
"Giết đám người Tần này..."
Đám dân tộc Man vây xem bàn tán xôn xao, trong đó xen lẫn tiếng hô đánh giết.
Bao nhiêu năm ân oán giữa hai tộc không phải dễ dàng mà xóa bỏ, hơn nữa hai tộc vừa mới trải qua một trận chiến tranh, lại càng thêm hận thù.
Trận chiến này tộc Man chết mấy chục vạn quân, những người mất đi con hoặc chồng, sao có thể không hận người Tần.
"Hừ! Tần Diệp, bản vương yêu quý nhân tài, mặc dù ngươi là người Tần, nhưng vẫn có thể cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi đầu hàng bản vương, phụ tá bản vương, bản vương có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn!"
Man Vương dụ dỗ Tần Diệp.
"Bản tọa nói rồi, là đến lấy đầu của ngươi."
Tần Diệp lại lần nữa nhắc lại.
"Ha ha ha ha..."
Man Vương cười ha ha nói: "Đầu bản vương ở ngay đây, ngươi có bản lĩnh thì đến lấy đi!"
Giọng Man Vương vừa dứt, liền thấy vô số binh sĩ tộc Man từ bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc chạy đến, bảo vệ Man Vương chặt chẽ.
Đồng thời đám binh sĩ tộc Man xua đuổi những người dân đang vây xem, bao vây Tần Diệp bọn người, tư thế như chuẩn bị phát động tấn công bất cứ lúc nào.
"Man Vương, ngươi phái đại quân xâm lược Thanh Châu, chẳng lẽ không nghĩ đến, bản tọa sẽ giết tới đây sao!"
Tần Diệp nhìn lướt qua những binh sĩ tộc Man, cười lạnh nói: "Đám binh lính này tuy đều là quân đội tinh nhuệ, nhưng ngươi hẳn phải biết chúng không thể ngăn được ta!"
"Làm càn!"
Một tướng quân tộc Man thấy hắn vũ nhục quân sĩ liền lập tức gầm lên một tiếng, trường thương trong tay nhắm ngay Tần Diệp, như muốn lao ra liều mạng với Tần Diệp.
"Bọn chúng chết để bảo vệ bản vương, bọn chúng là vinh quang."
Man Vương nghiêm mặt nói.
"Nguyện vì đại vương chết!"
"Nguyện vì đại vương chết!"
Tất cả binh sĩ giơ cao binh khí, lớn tiếng gào thét nói.
Đám binh lính này rõ ràng đã bị tẩy não, bọn chúng muốn chết, người khác cũng không cứu được.
"Đại vương, đám người Tần này khinh người quá đáng, lại dám giết đến tận cửa, xin đại vương hạ lệnh, để mạt tướng tiến lên giết đám người kia!"
Vị tướng quân tộc Man dẫn đầu hướng Man Vương chờ lệnh.
"Tốt! Không hổ là tâm phúc ái tướng của bản vương! Cho phép ngươi ra tay, bản vương muốn đám người kia chết không toàn thây!"
Man Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vâng, đại vương!"
Vị tướng quân tộc Man kia chắp tay lĩnh mệnh, đi đến trước trận, nhìn Tần Diệp bốn người lớn tiếng nói: "Bản tướng chính là Tả đại tướng quân Thân Đồ Nghĩa, các ngươi bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp!"
"Haiz, xem ra lại phải chết không ít người, vốn dĩ chỉ muốn giết một mình Man Vương mà thôi."
Tần Diệp khẽ nhíu mày, nói.
"Công tử nhân nghĩa!"
Nghe Tần Diệp nói, Kiều Phong khâm phục nói.
Tào Chính Thuần đứng bên cạnh liếc nhìn Kiều Phong, không ngờ gã mày rậm mắt to này lại giỏi nịnh nọt, quả thực không hề kém cạnh mình.
Mình cũng không thể để tụt lại phía sau, hắn lập tức nói: "Công tử ngài quá thiện lương, không muốn dính líu đến máu tươi, nếu không để nô tài—"
Thập Lục vương tử đứng cạnh Tần Diệp vẫn còn đang run lẩy bẩy, nhưng khi nghe Tần Diệp và những người khác nói chuyện xong thì tam quan hoàn toàn bị đảo lộn.
Cái này còn gọi là thiện lương, hắn nhớ rất rõ lúc Tần Diệp giết Hữu Hiền Vương, ra tay gọn gàng lưu loát biết bao.
Hơn nữa hai người này đúng là không có nguyên tắc, rõ ràng là Tông Sư cường giả, vậy mà cũng nịnh bợ, điều này thật khiến tam quan của hắn phải thay đổi.
Thân Đồ Nghĩa thấy Tần Diệp bọn người không trả lời, biết Tần Diệp bọn người không có ý đầu hàng, bèn đưa tay lên cao, dùng sức vung xuống: "Bắn tên!"
Các cung tiễn thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe thấy mệnh lệnh lập tức bắn tên!
Nhất thời, tên bay như mưa.
Vù vù vù! ! !
Tiếng gió rít của mũi tên bên tai không dứt.
"Tông chủ cứu ta!"
Thập Lục vương tử thấy đối phương bắn tên, lập tức kinh hãi kêu lên: "Đây là phá giáp tiễn, có thể phá vỡ trọng giáp, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của võ giả Tiên Thiên!"
Phá giáp tiễn vì chế tạo không dễ nên được Man Vương dùng để bảo vệ hoàng cung, chỉ khi Man Vương đích thân xuất chinh mới mang theo, bình thường sẽ không tùy tiện dùng.
Lần này, bọn chúng biết Tần Diệp lợi hại nên ngay từ đầu đã dùng phá giáp tiễn.
Tần Diệp phất tay, những mũi tên từ bốn phương tám hướng phóng đến lập tức đổi hướng, phản xạ ngược lại.
Trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Cung tiễn thủ toàn bộ bị tiêu diệt.
Thấy cảnh này, Thân Đồ Nghĩa nhíu mày, trực tiếp cầm cung tên, liên tiếp bắn mười hai mũi tên về phía Tần Diệp, giống như từng ngôi sao băng, lao đến chỗ Tần Diệp.
"Tốt tiễn pháp!"
Tần Diệp tán thán.
Mười hai mũi tên này nhanh như sao băng, hơn nữa mũi sau mạnh hơn mũi trước, mười hai mũi tên cùng lúc lao đến, cho dù là võ giả Tiên Thiên cảnh cao giai cũng e không phòng ngự nổi.
Có thể thấy được, Thân Đồ Nghĩa này là một cao thủ bắn cung.
Nhưng, Tần Diệp không hề tránh né, mà tiện tay điểm một ngón tay, một đạo linh lực từ đầu ngón tay bắn ra, lao đến chỗ những mũi phá giáp tiễn kia.
Phanh phanh phanh! ! !
Mười hai tiếng nổ vang lên, đạo linh lực đó va chạm vào mười hai mũi phá giáp tiễn, trong nháy mắt nổ tung, mười hai mũi phá giáp tiễn bị nổ tan xác.
"Tê —"
Thân Đồ Nghĩa thấy cảnh này, hít vào một hơi, mười hai mũi tên liên tiếp của mình lại dễ dàng bị Tần Diệp phá như vậy.
"Sao có thể?"
Mười hai mũi tên liên hoàn này hắn đã luyện tập rất lâu, tự tin cho dù là cường giả Tông Sư cũng chưa chắc có thể đỡ được.
"Tiễn thuật liên hoàn của ngươi, vậy mà có thể bắn mười hai mũi tên liên tục, xem ra ngươi luyện không tệ! Nhưng tiếc thay, ngươi gặp ta, dù ngươi luyện tiễn thuật đến mức xuất thần nhập hóa thì cũng không làm tổn thương được ta một sợi lông."
Tần Diệp lắc đầu, chỉ ra lý do vì sao cung tên của hắn không làm tổn thương được mình.
Thân Đồ Nghĩa trong nháy mắt hiểu ra, cảnh giới của mình và Tần Diệp chênh lệch quá lớn, dù tiễn thuật có cao hơn nữa thì cũng không gây thương tổn gì cho hắn.
"Giết!"
Thân Đồ Nghĩa vung trường thương trong tay, binh lính tộc Man phía sau hắn từng người gầm thét xông về phía Tần Diệp.
Mấy ngàn binh sĩ cùng nhau ra tay, thật sự vô cùng hùng tráng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận