Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1447: Khi hành phách thị (length: 8117)

"Đây là vì cái gì?"
Bùi Sĩ Luân nhíu mày hỏi, hắn vẫn là lần đầu gặp phải tình huống này.
Tiểu phiến cười nói: "Chuyện còn vì cái gì nữa, tự nhiên là do người từ nơi khác đến nhiều."
Bùi Sĩ Luân ngạc nhiên nói: "Người từ nơi khác đến cũng không phải đồ ngốc, các ngươi tất cả đều tăng mạnh như vậy, ai còn đến mua?"
Một đạo lý rất đơn giản, giá cả tăng mạnh như vậy, người địa phương dù cho có nhu cầu, trong khoảng thời gian này cũng sẽ không tiêu cái tiền này, tình nguyện nhịn một chút, chờ người từ nơi khác đến đi rồi, giá cả tự nhiên giảm xuống.
Về phần người từ nơi khác đến, cũng không phải ai cũng ngốc, loại giá cả bất thường này ai mà mua? Đến lúc đó, còn chẳng phải là chẳng bán được gì.
Chi bằng nhân lúc mấy ngày nay nhiều người, hạ giá một chút, bán được nhiều hơn.
Tiểu phiến cười khẩy nói: "Thật tình nói với các ngươi, kỳ thực chúng ta cũng không muốn bán dễ dàng như vậy, nhưng là cấp trên ra lệnh, nhất định phải tăng gấp mười so với giá bình thường."
"Ngươi nói cấp trên là Hoàng Long Giáo hay là Hùng Sư Bang?"
Tần Diệp hỏi.
Tiểu phiến nhỏ giọng nói: "Cái này không thể nói nữa, nếu không để bọn hắn biết thì rất phiền phức."
Tần Diệp nhìn sắc mặt tiểu phiến, biết những kẻ khống chế giá cả này là Hùng Sư Bang hoặc Hoàng Long Giáo, còn cụ thể là bên nào, Tần Diệp đoán là Hùng Sư Bang, còn Hoàng Long Giáo thì hắn tin rằng lúc này dù không loạn cả lên, cũng không thể nào rảnh rang làm những chuyện này.
"Tăng gấp mười giá, các ngươi cũng vui vẻ lắm chứ, dù sao các ngươi cũng kiếm được bộn tiền mà."
Tần Diệp vừa cười vừa nói.
Tiểu phiến cười khổ một tiếng, nói: "Công tử có chỗ không biết, chúng ta những người bán hàng nhỏ này thường phải nộp phí bảo kê cho bọn chúng, mỗi ngày cố định sáu thành lợi nhuận, chúng ta chỉ cầm được bốn thành, nếu một ngày bán mười khối trung phẩm linh thạch, trong tay ta chỉ giữ lại bốn khối trung phẩm linh thạch, cũng chỉ đủ ăn no mặc ấm, nên bình thường chúng ta đã nâng giá không ít rồi."
"Lần này tăng giá, lại muốn giao nộp chín thành lợi nhuận, trên thực tế dù làm ăn tốt, chúng ta cũng kiếm chẳng được bao nhiêu."
Liễu Sinh Tuyết Cơ nói: "Hay là thế này đi, ngươi cứ lấy giá bình thường bán cho chúng ta, dù sao cũng không ai biết, mà chúng ta cũng không đi rêu rao."
Tiểu phiến lại không hề mảy may rung động, lắc đầu nói: "Chuyện này không được, chỗ này đâu đâu cũng có tai mắt của bọn họ, một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị trừng trị nặng, nặng thì mất mạng."
"Các ngươi cứ không phản kháng?"
Tần Diệp hỏi.
Tiểu phiến vẻ mặt đau khổ nói: "Mấy người như chúng ta phản kháng thì làm được cái gì, dù cho là những gia tộc có cơ ngơi, có thực lực, từng có phản kháng, nhưng cuối cùng đều bị tàn sát, cơ nghiệp cũng bị bọn chúng chiếm đoạt."
Liễu Sinh Tuyết Cơ cũng có chút đồng cảm với đám người bán hàng này, tăng giá, nhưng tiền kiếm được hầu như đều giao hết cho bang phái, còn bản thân họ lại không kiếm được bao nhiêu.
Dù cho mấy tiểu phiến này có thể lừa được người mua, nhưng một khi bị phát hiện thì tính mạng e cũng không giữ được.
Những bang phái kia không cần bỏ ra gì cả, chỉ cần ngồi thu phần lớn lợi nhuận, đây thật chẳng khác nào cướp bóc mà có tiền.
Tăng gấp mười giá để bán, nhìn như hơi thiển cận, người có chút đầu óc chắc sẽ mò được giá gốc, nhưng chúng dám làm thế chắc chắn đã tính toán là có lợi nhuận, một mẻ lưới quăng ra, kiểu gì cũng có người cả tin mua phải.
Tần Diệp đảo mắt nhìn đường phố, thấy vẫn còn không ít người trả tiền, còn có thể mặc cả giá cả xuống được không thì Tần Diệp cũng không rõ.
Tần Diệp nhìn cái bình, máu rắn Tử Viêm trong bình cũng chỉ còn chưa đến năm cân, Tần Diệp trực tiếp ném ra một khối thượng phẩm linh thạch, mua hết cả bình.
Tiểu phiến cảm kích muốn trả lại tiền thừa, Tần Diệp khoát tay áo nói: "Số này coi như thưởng cho ngươi."
Tiểu phiến không ngờ vị công tử này hào phóng đến vậy, vội vàng cảm kích nói: "Đa tạ công tử, đa tạ công tử..."
Tần Diệp bảo Bùi Sĩ Luân nhận lấy cái bình, Bùi Sĩ Luân có chút ngại ngùng, hắn biết Tần Diệp mua cho mình, nhưng vô công bất thụ lộc, hắn không thể nhận không đồ tốt của Tần Diệp.
"Cầm đi, ngươi đến Cửu U thành, là để mua cái máu rắn Tử Viêm này mà."
Tần Diệp nói.
Bùi Sĩ Luân không thể từ chối, đành phải nhận lấy, tiểu phiến đưa một sợi dây thừng, Bùi Sĩ Luân dùng dây thừng buộc chặt bình, treo ở trên người, nếu cầm trực tiếp trên tay, không những mỏi mà còn rất dễ thấy.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Bùi Sĩ Luân mới nói: "Ta cần dùng máu rắn Tử Viêm để luyện công, lần này tới Cửu U thành mua máu rắn Tử Viêm chỉ là một trong các việc, còn một việc nữa, chính là đi thăm một người huynh đệ, hắn cũng ở Cửu U thành."
"Hắn ở Cửu U thành làm gì?"
Tần Diệp hỏi tiếp.
Bùi Sĩ Luân nói: "Hắn là đệ tử của Thúy Phong Cốc ở Cửu U thành, trông coi cứ điểm, bình thường chúng ta ít gặp mặt, lần này tới là để thăm hắn một chút."
Thì ra, Thúy Phong Cốc dù đóng ở bên ngoài Cửu U thành, nhưng cũng không thể hoàn toàn không có giao thiệp gì với Cửu U thành, nên họ đã thiết lập một cứ điểm ở trong Cửu U thành.
Ngoài cứ điểm này ra, Thúy Phong Cốc còn có vài cửa hàng buôn bán ở Cửu U thành. Có cứ điểm, lại có buôn bán, tự nhiên là cần người trông coi, nên Thúy Phong Cốc phái đến một trưởng lão mang theo vài đệ tử trấn thủ ở Cửu U thành.
Người huynh đệ mà Bùi Sĩ Luân vừa nói, chính là một trong số những đệ tử trấn thủ đó.
Tiếp theo, Tần Diệp bọn họ tiếp tục đi dạo trên con đường này, cơ bản không mua thứ gì, phóng mắt nhìn, toàn bộ con đường chẳng thấy một vật đáng giá nào.
Khi đi đến một hàng quán khác, Liễu Sinh Tuyết Cơ bị đồ trang sức trên quầy hấp dẫn, lúc nàng tò mò ngắm nghía những đồ trang sức này thì Lữ Tinh Vũ hỏi Bùi Sĩ Luân bên cạnh: "Ngươi là đệ tử Thúy Phong Cốc hả?"
"Đúng vậy, Lữ tiền bối."
Đối diện với Lữ Tinh Vũ, Phó bang chủ Hùng Sư Bang, Bùi Sĩ Luân kinh sợ, không dám đắc tội.
Tần Diệp sẽ không ở lại Cửu U thành quá lâu, nếu đắc tội Lữ Tinh Vũ, có Tần Diệp thì hắn tự nhiên bình yên vô sự, nhưng nếu Tần Diệp vừa đi, hắn liền thảm rồi, cho nên Bùi Sĩ Luân cũng không hề đắc ý, trái lại rất cẩn thận, nhất là đối với loại tồn tại như Lữ Tinh Vũ lại càng phải đối đãi hết mực cẩn trọng.
Lữ Tinh Vũ tuy có hơi tự phụ, nhưng về đạo lý đối nhân xử thế thì hắn cũng tự nhiên rõ ràng, hắn vỗ vỗ vai Bùi Sĩ Luân, cười nói: "Ngươi không cần sợ hãi, thực lực của Thúy Phong Cốc các ngươi cũng không hề yếu đâu, mà lại phía sau các ngươi cũng có Nam Thiên Kiếm Tông chống lưng, ta cũng không dám trêu chọc các ngươi."
"Tiền bối quá lời, Thúy Phong Cốc chỉ là môn phái nhỏ, sao có thực lực đó."
Bùi Sĩ Luân khiêm tốn nói.
Lữ Tinh Vũ khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu ta không nhớ nhầm, Thúy Phong Cốc các ngươi có mấy cửa hàng ở Cửu U thành, trong đó có một cửa hàng gọi là Vạn Linh Trải, chuyên bán mấy loại linh thảo linh dược phải không."
"Tiền bối trí nhớ tốt, Thúy Phong Cốc chúng ta bình thường ngoài chút thu nhập ít ỏi từ trận truyền tống, cũng chỉ có trồng linh thảo linh dược mang đi bán."
Bùi Sĩ Luân nói.
"Vậy Vạn Linh Trải gần nhất có phải ở ngay bên này không?"
Lữ Tinh Vũ hỏi tiếp.
"Đúng thế."
Bùi Sĩ Luân gật đầu.
Lữ Tinh Vũ cười nói với Tần Diệp: "Công tử, ở Vạn Linh Trải linh thảo linh dược rất nhiều, nhiều võ giả trong Cửu U thành đều đến mua sắm, công tử hay là đi xem một chút?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận