Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1370: Chân chính lão tổ (length: 8303)

"Tần Diệp, ngươi muốn chết!"
Năm Võ Hoàng còn lại của Vô Cực Tông cùng nhau xông về phía Tần Diệp.
Tần Diệp tung một chưởng ra, chỉ là một chưởng đơn giản, nhưng lại là một chưởng vô địch, khiến sắc mặt năm Võ Hoàng thay đổi hẳn.
Bọn hắn muốn đổi chiêu giữa chừng, đã không kịp nữa rồi.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
Tiếng xương cốt gãy vang lên liên tiếp, năm Võ Hoàng đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đều bay ngược ra ngoài.
"Lão tổ!"
Các đệ tử còn lại của Vô Cực Tông thấy vậy, đồng loạt biến sắc mặt.
"Giết!"
Một vài trưởng lão của Vô Cực Tông giận dữ ra tay, từng kiện từng kiện bảo vật đánh về phía Tần Diệp.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tần Diệp xòe năm ngón tay, liền bóp nát toàn bộ bảo vật đánh tới mình, sau đó chụp xuống phía bọn họ.
Trong chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi.
Biến cố trên chiến trường khiến sắc mặt những cường giả Võ Tôn đang đối chiến khác thay đổi hẳn, đồng loạt rút lui khỏi đối thủ trở về.
"Bây giờ không ai có thể cứu được các ngươi."
Tần Diệp liếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Sắc mặt bọn họ biến đổi, không ngờ hôm nay nhiều người đến như vậy mà lại phải tử thương nhiều người như vậy.
Nguyên tôn trừng mắt Tần Diệp, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, phẫn nộ nói: "Lão phu biết rồi, ngươi cố ý không giết lũ Thiếu chủ vô đạo kia, chính là muốn dẫn chúng ta đến."
Các trưởng lão và đệ tử của Vô Cực Tông đều giận dữ, không ngờ bọn người mình tràn đầy tự tin đến đây, lại là không ngờ rơi vào bẫy của Tần Diệp.
Tần Diệp nhìn nguyên tôn một chút, lắc đầu: "Ngươi chỉ đúng một nửa, thật ra ban đầu ta muốn nhử cũng không phải các ngươi, mà là những cường giả giấu trong trận doanh dị tộc kia, chỉ là không ngờ, Thiên Vô Đạo hắn vậy mà thà tìm các ngươi cầu cứu, cũng không chịu hướng người mình cầu cứu."
Cả đám người Vô Cực Tông sắc mặt lại càng khó coi, hóa ra từ đầu đến cuối, Tần Diệp đều không coi Vô Cực Tông vào mắt, là bọn họ mong chờ đến đây chịu chết.
"Tần Diệp, ngươi thật sự muốn cùng Vô Cực Tông chúng ta cá chết lưới rách sao?"
Một Võ Tôn đứng dậy, nhìn Tần Diệp trừng trừng nói.
Đây là một Võ Tôn lục tinh, có thể nói là một tồn tại hết sức mạnh mẽ trong giới Võ Tôn.
"Sai! Không phải cá chết lưới rách, mà là ta đồ sát các ngươi!"
Khóe miệng Tần Diệp hơi nhếch lên, căn bản không coi Vô Cực Tông vào mắt, rồi nói: "Đã người đều đến rồi, thì các ngươi cũng đừng trở về."
"Ta không tin ngươi thật sự mạnh đến như vậy!"
Vị Võ Tôn lục tinh kia gầm lên giận dữ, phát động công kích về phía Tần Diệp.
Ầm!
Chỉ là khi công kích của hắn còn đang trong hư không, thân thể hắn đã rơi xuống đất, không còn hơi thở nữa.
Các Võ Tôn khác trong lòng run sợ, thầm may mắn khi nãy mình không lỗ mãng xông ra như thế.
"Tốt! Hiện tại là thời gian cuối cùng của các ngươi, hãy hưởng thụ cho tốt đi."
Tần Diệp nhìn sắc trời, trời chưa muộn, tranh thủ đánh xong rồi về ăn cơm.
Tần Diệp giáng một chưởng xuống, muốn giết chết hết bọn họ.
Toàn bộ Võ Hoàng, Võ Tôn, Võ Vương của Vô Cực Tông cùng những đệ tử còn sống sót may mắn kia, tự nhiên không thể chờ chết, bọn họ đồng loạt tung ra công kích.
Nhưng, những công kích nhỏ bé đó của bọn họ căn bản không thể lay chuyển đại thủ của Tần Diệp.
Dưới một chưởng này của Tần Diệp, cường giả Võ Hoàng cũng phải chết thảm, hắn đã nổi sát tâm rồi, đương nhiên sẽ không chút lưu tình.
Oanh!
Bàn tay rơi xuống, vang lên một tiếng nổ lớn.
Khi sương mù tan đi, khiến mọi người kinh ngạc chính là, một kích này của Tần Diệp vậy mà không quét sạch toàn bộ Vô Cực Tông.
Bọn họ thấy trước người Vô Cực Tông xuất hiện một màn ánh sáng màu xanh lam, chính là màn ánh sáng màu xanh lam này xuất hiện, ngăn được công kích của Tần Diệp.
Tần Diệp không xóa sổ được đệ tử Vô Cực Tông bằng một kích, liền không ra tay nữa, hắn biết có người xuất thủ, mà lại là người hắn muốn đợi nhất.
Người này đã từng cứu Tư Đồ Tiểu Tiểu khỏi tay hắn, trước đó không lâu còn cứu đi một Võ Hoàng dị tộc.
Người này mới là lão tổ chân chính của Vô Cực Tông.
Khi đám cường giả Võ Hoàng, Võ Tôn của Vô Cực Tông xuất hiện trong chốc lát, Tần Diệp liền nghĩ đây là một cơ hội tốt để bức lão tổ của Vô Cực Tông kia ra mặt.
Cho nên, Tần Diệp hết người này đến người khác bị giết, bức bách hắn xuất hiện, chỉ là vị lão tổ của Vô Cực Tông này có tính nhẫn nại rất mạnh, liên tiếp giết ba Võ Hoàng hắn vẫn chưa lộ diện, đến mức bây giờ Tần Diệp muốn tiêu diệt hết những người còn lại thì hắn mới không thể không xuất hiện.
Một đạo quang ảnh xuất hiện trên không Huyền Thiên Giáo, trong quang ảnh là một lão giả tóc trắng phơ, mặc một bộ lục bào, ông ta dù không tỏa ra khí thế kinh thiên, nhưng không ai dám coi nhẹ ông ta.
"Bái kiến lão tổ!"
Bất luận là Võ Hoàng hay Võ Tôn của Vô Cực Tông đều quỳ xuống, mười phần cung kính bái kiến vị lão nhân này.
Lão nhân kia chính là lão tổ chân chính của Vô Cực Tông, vẫn luôn ẩn mình ở Vô Cực Tông, chưa từng xuất hiện, lại là người khiến tất cả các thế lực đều e ngại.
Cho dù bây giờ ông ta xuất hiện ở đây, cũng không phải là một chân nhân, mà chỉ là một đạo thần niệm của ông ta.
"Ngươi cuối cùng vẫn là không nhịn được ra mặt."
Tần Diệp ngẩng đầu nhìn lão giả trước mặt này, vừa cười vừa nói.
Đôi mắt của lão tổ Vô Cực Tông sâu thẳm và sáng ngời có thần, ông ta nhìn lướt qua đám người Vô Cực Tông đang quỳ lạy trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Đều đứng lên đi."
Đám người Vô Cực Tông không dám thất lễ, đều đứng lên.
Ánh mắt của lão tổ Vô Cực Tông đánh giá Tần Diệp, nhìn một hồi, ông ta thở dài nói: "Nhân tộc vậy mà lại có thể sinh ra một thiên tài như ngươi, thật quá kỳ lạ, chẳng lẽ ngươi là con của khí vận sinh ra theo thời thế?"
"Con của khí vận, ta nghĩ ta không phải."
Tần Diệp nói.
Tần Diệp chưa bao giờ cho rằng mình là con của khí vận, con của khí vận thực sự là vô cùng khủng bố, đi ra ngoài là có thể nhặt được công pháp và bảo vật, còn hắn thì chưa từng nhặt được thứ gì, vậy thì có nghĩa lý gì là con của khí vận chứ.
"Ngươi cố ý chừa Thiên Vô Đạo một mạng, chẳng phải là muốn bức lão hủ ra hay sao? Lão hủ đã đến rồi, ngươi định đối phó lão hủ như thế nào?"
Lão tổ Vô Cực Tông nhìn Tần Diệp, nói.
"Đáng tiếc, ngươi đến chỉ là một đạo thần niệm, ngươi sẽ không nghĩ rằng một đạo thần niệm là có thể cứu bọn họ đi chứ?"
Tần Diệp lắc đầu cười nói.
Hắn thừa nhận lão tổ Vô Cực Tông này có chút bản lĩnh, nhưng chỉ bằng một đạo thần niệm mà muốn cứu người đi, hiển nhiên là không thể.
"A, vậy ngươi cảm thấy lão hủ có mấy phần thắng chém giết ngươi?"
Sau khi nghe Tần Diệp nói, lão tổ Vô Cực Tông hỏi ngược lại.
Đạo thần niệm này chỉ có hai thành thực lực của ông ta, nhưng ông ta thấy hai thành có lẽ không thể đối phó được Tần Diệp, nhưng cứu người hẳn không thành vấn đề.
Nếu không phải bản thể của ông ta có một chút nguyên nhân đặc biệt tạm thời chưa thể xuất quan, bằng không bản thể ông ta đích thân đến, Tần Diệp làm sao có đường sống.
Tần Diệp nghe lão tổ Vô Cực Tông nói, ngược lại bật cười, nói: "Ta cho rằng ngươi là không có phần thắng."
"Xem ra ngươi rất tự tin đấy."
Lão tổ Vô Cực Tông cũng không giận, mà thản nhiên nói.
"Tự tin đến từ thực lực, ta tin rằng ngươi nhất định hiểu được."
Tần Diệp vừa cười vừa nói.
"Ngươi quả thật là một người hết sức đặc biệt, xem ngươi là vãn bối, lão hủ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi rời khỏi Đông Vực, lão hủ sẽ không truy sát ngươi."
Lão tổ Vô Cực Tông chậm rãi nói.
"Ha ha..."
Tần Diệp cười lạnh một tiếng, nhìn lão tổ Vô Cực Tông, nói: "Ngươi cũng đánh giá cao mình quá rồi, có lẽ không phải ngươi truy sát ta, mà là ta truy sát ngươi. Không biết trò chơi như vậy, ngươi có thích hay không?"
"Xem ra không phải ta đánh giá cao mình, mà là chính ngươi đánh giá cao chính mình."
Lão tổ Vô Cực Tông mỉm cười, tựa hồ cũng không hề tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận