Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1366: Cuồng Tôn (length: 8279)

Đột nhiên xuất hiện một người trung niên, mặc trên người trang phục lộng lẫy, khí chất uy nghiêm, ánh mắt sắc bén.
"Oanh!"
Người trung niên chân đạp hư không, linh lực quanh thân bùng nổ, trên người hắn hiện lên một đạo ánh sáng màu trắng, hắn tuy không có bất kỳ động tác gì, nhưng khí tức cường đại tựa hồ có thể quét ngang tất cả.
Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, ánh mắt của hắn liền nhìn về phía chiến trường.
Ngay sau đó, hắn một chưởng đánh ra, một cái bàn tay khổng lồ hiện lên, hướng về phía trận doanh Vô Cực Tông trấn áp xuống.
Nơi bàn tay khổng lồ đi đến, hư không đều sụp đổ, giống như tận thế ập đến.
Dưới một chưởng này, các trưởng lão cùng đệ tử Vô Cực Tông gầm thét không thôi, nhao nhao lấy ra bảo vật, thi triển công pháp.
Thế nhưng, dưới một chưởng này, bất kỳ sự kháng cự nào của bọn họ đều vô ích.
Bàn tay khổng lồ rơi xuống, trời đất sụp đổ.
Một cái dấu bàn tay khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, mà Vô Cực Tông càng tổn thất mấy trăm tên đệ tử.
Trưởng lão và đệ tử Huyền Thiên Giáo vốn coi rằng hôm nay khó thoát khỏi cái chết, không ngờ vậy mà thật sự có tiền bối cường giả nhân tộc xuất thế.
Trung niên nhân ra tay như vậy, lập tức khiến Huyền Thiên Giáo và Vô Cực Tông bị tách ra.
"Tốt quá rồi, nhân tộc có tiền bối xuất thế!"
"Đây nhất định là tiền bối nhân tộc của chúng ta, không biết là tông môn nào? Chẳng lẽ là Hủy Thiên Các?"
"Cũng không chắc, thật ra rất nhiều tông môn cũng có thể có lão tổ chưa xuất thế."
"Mặc kệ là thế lực nào, chỉ cần là giúp chúng ta chống lại Vô Cực Tông là được rồi."
Đệ tử Huyền Thiên Giáo tự nhiên mừng rỡ vô cùng, vốn tưởng rằng lần này bọn mình phải chết, giờ có tiền bối nhân tộc xuất thế, bọn họ có hy vọng chiến thắng, cho dù hy vọng này rất mong manh.
"Xin tiền bối ra tay trấn áp Vô Cực Tông!"
Một vị trưởng lão Huyền Thiên Giáo rất nhanh trí, vội vàng quỳ xuống bái lạy trung niên nhân nói.
"Xin tiền bối ra tay trấn áp Vô Cực Tông!"
Các trưởng lão khác và đệ tử cũng đều kịp phản ứng, nhao nhao quỳ lạy cầu xin.
Hành động này của Huyền Thiên Giáo có chút không được đường hoàng, nhưng trung niên nhân cũng không để bụng, bởi vì hắn thấy tình hình hiện tại của Huyền Thiên Giáo nếu hắn không ra tay, Huyền Thiên Giáo e là không chống đỡ nổi một nén nhang.
"Cuồng Tôn!"
Đúng lúc này, một Võ Tôn từ trong trận doanh Vô Cực Tông đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trung niên.
Người trung niên bị hắn một tiếng gọi tên, con mắt cũng nhìn về phía Võ Tôn kia của Vô Cực Tông.
"Thì ra là ngươi à, chó tôn."
Trung niên nhân cười khẽ một tiếng, nói.
Vị Võ Tôn kia của Vô Cực Tông giận tím mặt, tức giận nói: "Đã bao năm trôi qua, ngươi nói chuyện vẫn là như vậy."
"Cũng không phải không biết, ta luôn luôn như thế mà."
Trung niên nhân vừa cười vừa nói.
"Thì ra là hắn!"
Một trưởng lão Huyền Thiên Giáo nhìn thấy trung niên nhân, sắc mặt vui mừng.
Văn Lạc Lạc chưa từng nghe qua Cuồng Tôn, nghe vị trưởng lão kia nói xong, liền hỏi: "Mạc trưởng lão, ngươi biết vị tiền bối này?"
"Hắn gọi Cuồng Tôn, là nhân vật một ngàn năm trăm năm trước, từ hơn một ngàn năm trước hắn đã biến mất."
"Thiếu chủ chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường, Cuồng Tôn này vốn là tán tu, từng bước đột phá lên đến Võ Tôn cảnh, trong đó trải qua rất nhiều nguy nan."
"Bởi vì tính cách hắn rất ngông cuồng, khi còn trẻ thường xuyên khiêu chiến rất nhiều thiên tài, nên lúc đó không ít cường giả thế hệ trước muốn trừ khử hắn, cuối cùng hắn trốn thoát nhưng cũng mang trong mình bệnh tật, cả đời không thể đột phá đến Võ Tôn."
Mạc trưởng lão từ tốn nói.
Cuồng Tôn là một người rất ngông cuồng, thời trẻ gọi là tuổi trẻ khí thịnh, thường xuyên khiêu chiến các thiên tài Đông Vực, không ít thiên tài tông môn bị hắn đánh bại, đạo tâm vỡ vụn, không thể gượng dậy nổi, việc này đương nhiên chọc giận không ít lão tổ tông môn.
Cuồng Tôn vì sự ngông cuồng của mình mà phải trả một cái giá rất lớn.
"Hơn một ngàn năm, tiền bối Cuồng Tôn vẫn có thể giữ dáng vẻ trung niên, cũng không biết Cuồng Tôn có phải ăn dị quả gì không."
Văn Lạc Lạc chú ý một cách khá là lạc đề.
Mạc trưởng lão: "..."
"Đúng rồi, Mạc trưởng lão, vì sao Võ Tôn kia của Vô Cực Tông lại bị tiền bối Cuồng Tôn gọi là chó tôn?"
Văn Lạc Lạc lại tò mò hỏi.
"Cái này ta không rõ."
Mạc trưởng lão khẽ lắc đầu.
Cuồng Tôn nghe được Văn Lạc Lạc, cười ha hả một tiếng, giải thích: "Là do trước đây hắn từng cùng ta đánh cược, so xem ai đột phá Võ Tôn trước, người thua, sau này chỉ có thể gọi là chó tôn."
Võ Tôn của Vô Cực Tông kia mặt âm trầm vô cùng, trước đây chính vì cuộc tỷ thí này, khiến cho đạo tâm của hắn tan vỡ, đến nỗi cả đời chỉ có thể dừng chân tại cảnh giới Võ Tôn.
Không chỉ những Võ Tôn khác bên ngoài gọi hắn là chó tôn, mà ngay cả sư huynh đệ cũng gọi hắn như vậy, đây đối với hắn mà nói quả thực là một sự sỉ nhục to lớn.
Cho nên, về sau hắn trực tiếp bế quan không ra.
Võ Tôn của Vô Cực Tông kia sắc mặt âm trầm nhìn Cuồng Tôn, năm xưa chính là người này đã gần như hủy hoại tất cả của hắn, cừu nhân gặp nhau, đặc biệt căm thù.
Hắn đương nhiên sẽ không đem lỗi lầm của bản thân năm đó, quy chụp cho bản thân mình.
"Cuồng Tôn, đã nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng ngươi đã sớm vẫn lạc, không ngờ ngươi lại còn sống khỏe. Nếu ngươi không xuất hiện, ta cũng không làm gì được ngươi, nhưng ngươi đã xuất hiện, hôm nay đừng mơ tưởng sống thêm."
"Chó tôn, ngàn năm trước, ngươi đã không phải đối thủ của ta, cho tới bây giờ ngươi vẫn không phải đối thủ của ta."
Cuồng Tôn vừa cười vừa nói.
"Giết!"
Võ Tôn kia nghe vậy, lửa giận càng bùng nổ, hắn trực tiếp nén giận xuất thủ, hướng về phía Cuồng Tôn xông tới giết.
"Hôm nay ta sẽ chém ngươi!"
Cuồng Tôn cười lớn một tiếng, không chút hoang mang nghênh chiến.
Hai người lúc này giao chiến với nhau trong hư không, hai người đều là thực lực Võ Tôn, thời gian ngắn không thể phân ra thắng bại.
Lúc này, bên Vô Cực Tông lại đi ra một Võ Tôn, Võ Tôn này là một ông lão tóc trắng, mặc một bộ trường bào màu lam, thần tình lạnh nhạt.
Trên khuôn mặt của ông lão đầy dấu vết thời gian, giữa hai lông mày tỏa ra một loại khí chất siêu phàm thoát tục.
Hắn chỉ đi lên trước một bước, chỉ một bước này, lại khiến cho không gian xung quanh vì đó rung động.
"Nguyên Tôn!"
Mạc trưởng lão nhìn thấy lão giả này đi ra, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
"Lão già này vậy mà còn chưa chết, đúng là sống dai thật."
Những cường giả ẩn thế đang xem cuộc chiến khi thấy lão giả này đi ra, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Nguyên Tôn này e là đã gần hai ngàn tuổi, rất cổ xưa, lúc này ông ta vừa xuất hiện, liền thu hút sự chú ý của mọi người.
"Vô Cực Tông những năm này thật là đã ẩn giấu quá nhiều sức mạnh..."
Một số cường giả ẩn thế ban đầu đã muốn nhúc nhích ra tay, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Tôn, bọn họ lập tức rút lui.
Thực lực của Nguyên Tôn này so với Cuồng Tôn còn mạnh hơn.
"Lão phu ngược lại muốn xem, còn ai đến cứu Huyền Thiên Giáo?"
Nguyên Tôn hai mắt như điện, quét nhìn xung quanh.
Một lát sau, thấy không ai đáp lại, trên khuôn mặt đầy dấu vết tháng năm của Nguyên Tôn, lộ ra một nụ cười: "Xem ra Huyền Thiên Giáo, hôm nay chắc chắn sẽ diệt vong."
Ngón tay Nguyên Tôn khẽ nhúc nhích, đã bắt đầu ngưng tụ sức mạnh.
Các trưởng lão Huyền Thiên Giáo sắc mặt vô cùng ngưng trọng, hai tay ngưng tụ linh lực, chuẩn bị hợp lực ngăn cản công kích của Nguyên Tôn.
"Nguyên Tôn, ta tới đón ngươi một chiêu, thế nào?"
Đúng vào lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên từ cực bắc Đông Vực truyền đến.
Cực bắc Đông Vực, chính là dãy núi tuyết vạn dặm.
Trong dãy núi tuyết vạn dặm này có rất nhiều thế lực, trong đó có một thế lực vô cùng kín tiếng, chưa từng bước ra khỏi cực bắc, rất ít người biết đến.
Thế lực này chính là Hùng gia.
Người vừa lên tiếng, chính là lão tổ Hùng gia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận