Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1046: Lão thái giám chết (length: 8417)

Nhìn ba Võ Vương trước mắt đang tấn công mình, Tần Diệp khẽ cười.
Tần Diệp đưa một ngón tay ra, rồi chỉ vào hư không, ba người lập tức dừng công kích giữa không trung.
Sắc mặt ba người biến đổi lớn, cảm giác thân thể mình không bị khống chế, như bị định thân vậy.
Sau đó ba đạo ngân quang từ ngón tay Tần Diệp bắn ra, như chớp đánh trúng trán ba người.
"A a a! ! !"
Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, trán ba người bị ngân quang xuyên thủng, rồi ngã xuống sàn.
Nhìn lão thái giám và Tam hoàng tử đã bỏ chạy, Tần Diệp không vội, thản nhiên nói: "Lãnh Khuynh Tịch, mang tên mập chết bầm kia về."
"Vậy lão thái giám thì sao?"
Lãnh Khuynh Tịch thờ ơ, lạnh lùng hỏi.
"Ta chỉ cần Tam hoàng tử kia."
Tần Diệp nhìn nàng nói.
"Ta đã biết."
Lãnh Khuynh Tịch nhẹ gật đầu, rồi thân hình biến mất.
Lão thái giám dẫn Tam hoàng tử trong chốc lát trốn khỏi Táng Tiên thành mấy chục cây số, hai người vừa thở phào, Tam hoàng tử liền tức giận nói: "Chết tiệt! Bản hoàng tử nhất định phải giết chết Tần Diệp!"
Lão thái giám khuyên: "Điện hạ, Tần Diệp này không dễ đối phó! Dù là thái tử điện hạ, cũng vẫn muốn đối phó hắn, đến giờ hắn vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Hừ! Hôm nay hắn làm bản hoàng tử chật vật như vậy, sao có thể bỏ qua."
Tam hoàng tử tự nhiên không cam tâm, vốn lần này đến Táng Tiên thành để kiếm chút lợi lộc đã đành, còn có thể phong hoa tuyết nguyệt, nhưng bây giờ lại chật vật bỏ chạy, nếu việc này truyền ra, hắn còn mặt mũi nào trở lại hoàng thành?
"Điện hạ muốn đối phó người này, sau này còn nhiều cơ hội, chúng ta bây giờ vẫn là nên nhanh chóng rời đi thì hơn!"
Lão thái giám sợ Tần Diệp đuổi theo, liền muốn dẫn Tam hoàng tử trốn.
Nhưng đúng lúc này, một nữ tử áo trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, chặn đường đi.
Lão thái giám không phát hiện ra nàng xuất hiện lúc nào, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Điện hạ cẩn thận!"
Lão thái giám che chắn Tam hoàng tử sau lưng, cảnh giác nhìn nữ tử áo trắng này.
"Hắn là người của Tần Diệp!"
Tam hoàng tử nhớ lại cô gái áo trắng này vừa ở sau lưng Tần Diệp, biết đây là người Tần Diệp phái đến truy sát bọn họ.
"Điện hạ, tu vi của người này e là không thua gì lão nô!"
Lão thái giám vẻ mặt cảnh giác nói.
Tam hoàng tử nhìn nữ tử áo trắng, cố giữ phong độ hoàng tử, nói: "Cô nương, bản hoàng tử thấy tu vi của cô không tệ, không bằng đi theo bản hoàng tử, Tần Diệp có thể cho cô cái gì, bản hoàng tử cũng có thể cho cô, không, bản hoàng tử cho cô gấp bội."
"Vậy ngươi đi theo ta đi."
Lãnh Khuynh Tịch lạnh lùng nói.
"Cô nương đây là đồng ý đi theo bản hoàng tử sao?"
Tam hoàng tử mặt đầy vui mừng nói.
"Điện hạ, nàng muốn bắt ngài giao cho Tần Diệp."
Lão thái giám câm nín, Tam hoàng tử này ngu như heo chó, cũng không biết vì sao Càn Nguyên Thánh Hoàng lại thích hắn.
Tam hoàng tử giật mình, hắn còn tưởng mình đã thuyết phục được đối phương, nào ngờ đối phương lại không hề bị lay chuyển.
"Điện hạ, lão nô ngăn cản hắn, người mau trốn đi!"
Lão thái giám cũng biết nữ tử áo trắng trước mắt không dễ đối phó, mặt lộ vẻ quyết tuyệt.
Dù phải hi sinh mình, hắn cũng muốn bảo toàn tính mạng Tam hoàng tử.
"Oanh!"
Kim quang hiện ra trên người lão thái giám, rồi một lớp áo giáp hoàng kim bao phủ toàn thân, che chắn hắn vững vàng.
"Thân hoàng kim giáp này của lão nô là do Tiên Hoàng ban tặng, lão nô muốn xem thử, ngươi phá được phòng ngự của lão nô bằng cách nào!"
Lão thái giám cười lạnh.
"Cũng là một bộ áo giáp không tệ!"
Lãnh Khuynh Tịch liếc nhìn lão thái giám, mặt không chút biểu cảm, dù lão thái giám mặc hoàng kim giáp, cũng không khiến nàng kiêng kị.
Rồi nàng giơ một chưởng, ngưng tụ một luồng linh lực, đánh về phía lão thái giám.
"Bành!"
Chưởng này đánh vào hoàng kim khải giáp, nhưng bị áo giáp ngăn lại, dù chưởng lực của Lãnh Khuynh Tịch có mạnh đến đâu, cũng khó phá vỡ phòng ngự của áo giáp.
Thấy áo giáp hoàng kim chặn được công kích của Lãnh Khuynh Tịch, lão thái giám ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha, lão nô có hoàng kim giáp này, ngươi lấy gì đấu với lão nô?"
"Đã vậy, ngươi đi chết đi!"
Lãnh Khuynh Tịch lạnh lùng nói, hai tay nàng mở ra, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo đến cực độ.
Rồi thân thể nàng chậm rãi bay lên không trung, một thanh trường kiếm băng giá ngưng tụ trước ngực.
Trường kiếm tản ra khí tức lạnh lẽo, một luồng khí thế kinh khủng tỏa ra.
Lãnh Khuynh Tịch đẩy tay, trường kiếm đâm thẳng vào lão thái giám, không gian trong chốc lát sụp đổ, hóa thành vực sâu vô tận.
Lão thái giám biến sắc, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ trong kiếm của Lãnh Khuynh Tịch.
"Thái Âm Long Chưởng!"
Đối mặt với công kích của Lãnh Khuynh Tịch, lão thái giám hai tay chắp lại, rồi tung chưởng, đánh về phía Lãnh Khuynh Tịch.
Hai đầu Băng Long gầm thét, xé gió, lao thẳng vào trường kiếm của Lãnh Khuynh Tịch.
Hai bên va chạm trên không trung, tia lửa bắn tung tóe, cây cối xung quanh bị liên lụy, nổ tung.
"Phốc! Phốc!"
Hai đầu Băng Long cuối cùng không ngăn được công kích của Lãnh Khuynh Tịch, sụp đổ, tan biến trong hư không.
Lão thái giám biến sắc, nếu kiếm này chém trúng người hắn, hắn không dám chắc áo giáp có cản được không.
"Vút!"
Lão thái giám vội vàng thi triển bộ pháp, muốn né tránh, chỉ tiếc Lãnh Khuynh Tịch đã khóa chặt hắn từ trước.
Hắn vừa định lùi, trường kiếm đã trong nháy mắt, đến ngay trước mặt hắn, đâm trúng cổ.
Rồi trường kiếm vỡ thành từng mảnh, tan biến ngay trước mắt hắn.
"Ha ha, áo giáp hoàng kim dễ gì công phá như vậy..."
Lão thái giám cười lớn, tay phải vừa nhấc lên, định tung chưởng. Nhưng ngay lúc đó, lão thái giám biến sắc, cổ hắn phun ra máu tươi.
"Ngươi, sao có thể? Sao có thể phá được hoàng kim giáp của lão nô?"
Ánh mắt lão thái giám không thể tin được nhìn Lãnh Khuynh Tịch.
"Chỉ là một chiếc áo giáp Địa cấp hạ phẩm, dù có chỗ đặc biệt, nhưng muốn phá thì cũng không khó."
Lãnh Khuynh Tịch lạnh nhạt nói.
Phá được áo giáp hoàng kim này, đối với nàng quá đơn giản, nàng thậm chí không cần chạm đến thanh kiếm mang sau lưng.
Lão thái giám này còn không đáng để nàng rút kiếm.
"Phốc phốc!"
Mắt lão thái giám trợn tròn, rồi dần dần tắt, máu nhuộm đỏ đất.
Trong lúc ngã xuống, lão thái giám tràn đầy sự không cam lòng, không ngờ hắn đã tu luyện đến Võ Tôn, cuối cùng vẫn phải chết.
Tam hoàng tử chưa chạy được bao xa đã thấy cảnh này, lập tức mặt biến sắc, mắt trợn trừng, hoàn toàn bị dọa choáng, tê liệt ngã xuống đất.
Đường đường một Võ Tôn vậy mà lại bị một cô gái trẻ tuổi giết chết như vậy...
Hắn không thể tin được, nếu không tận mắt nhìn thấy, dù đánh chết hắn cũng không tin.
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại có thực lực mạnh như vậy?"
Tam hoàng tử nhìn Lãnh Khuynh Tịch đứng trong hư không, mặt đầy vẻ sợ hãi.
"Vụt!"
Khi Tam hoàng tử sợ hãi tột độ, Lãnh Khuynh Tịch biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện, nàng đã đứng trước mặt Tam hoàng tử.
"A! Đừng... Đừng giết ta, bản hoàng tử là Tam hoàng tử của Càn Nguyên Hoàng Triều, ngươi giết ta, không có lợi gì đâu."
Tam hoàng tử sợ đến run rẩy toàn thân, không ngừng van xin, mong nữ tử áo trắng tha mạng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận