Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 168: Một kích trí mạng (length: 8018)

Tào Chính Thuần ánh mắt nhìn về phía Kiều Phong.
Tần Diệp lúc này đã ở trong nguy hiểm, Tào Chính Thuần coi như có chút tự biết, hắn mặc dù đối với thực lực của mình tự phụ, nhưng nếu thật sự đối đầu với Vũ Văn Triều thì đúng là không nhất định là đối thủ.
Kiều Phong thấy Tần Diệp đã bị Vũ Văn Triều bắt lấy cổ, khẽ nhíu mày, chẳng lẽ mình đoán sai.
Hắn là nhân vật được hệ thống triệu hoán ra, đối với Tần Diệp là một trăm phần trăm trung thành, nhưng hắn cũng có tư tưởng của riêng mình.
Hắn ngay từ đầu coi Tần Diệp chỉ là cùng Vũ Văn Triều chơi đùa một chút, nhưng giờ thấy Tần Diệp rơi vào tay Vũ Văn Triều, hắn cũng ngồi không yên.
Hắn đang muốn động thủ, bên tai lại truyền đến một giọng nói: "Không cần động thủ, yên lặng theo dõi diễn biến."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt Kiều Phong vui mừng, linh lực ngưng tụ trong tay lập tức tan đi.
Tào Chính Thuần thấy Kiều Phong không động thủ, cảm thấy kỳ lạ, lại thấy Kiều Phong khoát tay với hắn, hắn hiểu ý, thế là dừng động tác lại.
"Giết nhiều người Man tộc ta như vậy, mười vị trưởng lão Man Thần Cung của ta cũng đều bị ngươi giết, để ngươi chết dễ dàng như vậy, trong lòng bản tọa không thể chấp nhận, bản tọa muốn đem thịt của ngươi từng khối cắt bỏ."
Vũ Văn Triều cười tàn nhẫn nói.
Vũ Văn Triều cười lạnh, vung đao trong tay trước mặt Tần Diệp.
Nhưng, đột nhiên mắt Tần Diệp trở nên sáng ngời, Vũ Văn Triều còn chưa kịp phản ứng, Chân Vũ Kiếm đã đâm vào bụng hắn.
"Phụt!"
Vũ Văn Triều phun ra một ngụm máu tươi.
"Làm sao có thể..."
"Sao ngươi có thể tỉnh táo lại?"
Vũ Văn Triều kinh ngạc nhìn Tần Diệp, người trúng Thiên Nguyệt Đồng Thuật, không có mấy người có thể thoát được.
Hắn vốn cho rằng có thể dùng Thiên Nguyệt Đồng Thuật dễ dàng khống chế Tần Diệp, lại không ngờ Tần Diệp đột nhiên tỉnh táo, còn cho hắn một kích chí mạng.
"Ngươi cho rằng ta thật sự trúng Thiên Nguyệt Đồng Thuật của ngươi sao?"
Tần Diệp cười lạnh nói.
"Ngươi có ý gì?"
Vũ Văn Triều giật mình nói.
"Thiên Nguyệt Đồng Thuật của ngươi đúng là rất lợi hại, nhưng Thiên Nguyệt Đồng Thuật này vẫn không đối phó được bản tọa."
Thì ra Tần Diệp vừa bắt đầu đích thực đã trúng Thiên Nguyệt Đồng Thuật, nhưng chỉ một lúc, hắn đã tỉnh lại.
Nhưng, hắn không lập tức lộ ra, mà giả vờ như trúng chiêu, lừa gạt Vũ Văn Triều, cuối cùng đợi được thời cơ tốt nhất này, cho Vũ Văn Triều một kích trí mạng.
"Ha ha..."
Vũ Văn Triều cười ha ha mấy tiếng, nói: "Tần Diệp, ngươi hay thật, bản tọa vậy mà bị ngươi lừa, nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể giết bản tọa sao?"
Khi giọng hắn vừa dứt, khí thế kinh khủng từ người hắn bộc phát ra, hất văng Tần Diệp.
"Vậy mà có thể làm bản tọa bị thương, ngươi đáng chết!"
Dứt lời, thân ảnh Vũ Văn Triều liền biến hóa ra tám tàn ảnh màu đen, mỗi tàn ảnh đều có hai ba phần thực lực của bản thể, cùng nhau lao về phía Tần Diệp, tốc độ nhanh như chớp.
Tám tàn ảnh chớp mắt đã đến trước mặt Tần Diệp, đồng loạt ra tay với Tần Diệp.
Nhìn tám tàn ảnh cùng nhau ra tay với mình, Tần Diệp khẽ nhíu mày, thân ảnh hắn bỗng biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, Chân Vũ Kiếm đã xuyên thủng một tàn ảnh, tiếp đó đâm sang một tàn ảnh khác...
"Ầm ầm..."
Tám tiếng nổ vang lên, tám tàn ảnh lần lượt bị Tần Diệp chém giết, hóa thành sương đen, biến mất trong không khí.
Tình thế đột ngột đảo ngược, khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Vốn là Tần Diệp bị Vũ Văn Triều áp chế liên tục, thấy Tần Diệp sắp chết trong tay Vũ Văn Triều, nhưng đột nhiên đảo ngược tình thế.
Tần Diệp chỉ giả bộ như bị mê hoặc tâm trí, trên thực tế lại tỉnh táo, còn cho Vũ Văn Triều một đòn chí mạng.
"Đáng chết, Tần Diệp này quá gian xảo, không bằng man nhân bọn ta thật thà..."
Một người man nhân hừ lạnh nói.
"Đúng đúng đúng..."
Nhiều man nhân tỏ vẻ đồng tình, dù sao man nhân của bọn họ sao có nhiều ý đồ xấu như người Tần.
Thấy Tần Diệp bình yên vô sự, còn Vũ Văn Triều bị trúng kiếm, sắc mặt Đại Tế Ti rất khó coi, "Lão phu biết sẽ vậy mà, Vũ Văn Triều quả là chủ quan."
Lúc này, hắn không biết nên vui hay nên khóc, dù sao hai bên đều muốn giết hắn.
Hắn chỉ có thể quan sát thời thế, tìm cơ hội đào tẩu.
Lúc này, Vũ Văn Triều cũng chẳng dễ chịu hơn Đại Tế Ti, hắn bị Tần Diệp đâm một kiếm, bị thương nặng, cho dù là nửa bước Đại Tông Sư, nhưng cũng phát hiện vết thương cứ liên tục đổ máu, mặc cho cố gắng kìm nén thế nào cũng không ngừng được.
"Đáng chết! Vết thương do thần khí Thiên cấp tạo thành mà không cầm máu được, cứ thế này, bản tọa sẽ mất máu mà chết mất, bản tọa chẳng phải là thành trò cười."
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vũ Văn Triều hơi đổi, lúc này hắn không còn nghĩ đến đoạt Chân Vũ Kiếm nữa, mà chỉ muốn bảo toàn tính mạng.
Ở chỗ này, hắn căn bản không có thời gian chữa thương, nếu để Tần Diệp cứ tiếp tục giằng co, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Hắn cũng không nghĩ tới, Tần Diệp thực lực mạnh đã đành, lại còn quá gian xảo, vậy mà để hắn trúng chiêu.
"Đi!"
Lúc này, vẫn là bảo toàn mạng sống quan trọng hơn.
Vũ Văn Triều thấy vậy, cũng chỉ có thể từ bỏ tất cả, quyết định trước tiên rời khỏi đây.
Tần Diệp vẫn ở Đại Tần, hắn còn có thời gian đi giết, chỉ cần đợi mình đột phá Đại Tông Sư, Tần Diệp trốn không thoát, làm gì phải ở đây cùng Tần Diệp quyết chiến sống mái hôm nay.
Đến hôm nay, hắn mới biết có lúc cảnh giới cao chưa chắc đã là vô địch, trí tuệ cũng quan trọng không kém.
Đầu tiên là bị Tần Diệp tiêu hao ba thành linh lực, tiếp theo lại bị Tần Diệp gài bẫy, suýt chút nữa đã mất mạng tại đây.
Vũ Văn Triều thi triển thân pháp, liền muốn rời khỏi nơi này.
Tần Diệp lập tức phát hiện ý đồ của hắn, xuất hiện trước mặt hắn, chặn đường lại.
"Tần Diệp, bản tọa hôm nay tạm tha cho ngươi, ngày khác chúng ta sẽ phân thắng bại!"
Vũ Văn Triều quay người muốn đi, nhưng Tần Diệp lại một lần nữa lách mình đến trước mặt hắn, vẫn chặn đường đi của hắn.
Tần Diệp muốn ngăn cản hắn, về tốc độ thì Vũ Văn Triều không thể so được với Tần Diệp.
"Tần Diệp, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Vũ Văn Triều căm hận nhìn Tần Diệp, hỏi.
"Bản tọa không muốn gì, chỉ muốn thừa lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi!"
Tần Diệp lạnh nhạt nói.
"Ngươi đừng quá đáng, bản tọa tuy bị thương, nhưng nếu thực sự liều chết đánh một trận, ai thắng ai thua chưa chắc đâu."
Vũ Văn Triều tức giận nói.
"Bản tọa cứ bắt nạt ngươi thì sao!"
Tần Diệp lạnh giọng nói: "Đánh không lại thì muốn đi, trên đời này làm gì có đạo lý đó, đi chết đi!"
Vũ Văn Triều này là một nhân vật nguy hiểm, một khi để hắn đi mất, nếu như hắn hồi phục thực lực thì sẽ rất khó đối phó.
Lần này Tần Diệp là tương kế tựu kế, mới cho hắn một kích trí mạng.
Dứt lời, Chân Vũ Kiếm trong tay Tần Diệp đột ngột đánh xuống, một đạo kiếm quang dài mấy chục thước gào thét lao ra, chém thẳng về phía Vũ Văn Triều.
Thấy kiếm quang sắc bén gào thét lao tới, ngay cả Vũ Văn Triều cũng giật mình.
"Đáng chết! Kiếm khí này so với thực lực lúc trước còn mạnh hơn, nếu không bị thương trước đó, bản tọa có thể dễ dàng ứng phó, giờ bản tọa bị thương, không nên ra tay nữa, nếu không sẽ làm vết thương thêm nặng, chảy máu không ngừng..."
Sắc mặt Vũ Văn Triều tái nhợt, nếu như không bị thương trước đó, hắn tự nhiên không sợ công kích của Tần Diệp, nhưng bây giờ bụng bị thương, thực lực giảm sút nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận