Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1918: Trấn Bắc Hầu giáng lâm (length: 7769)

Ngày hôm sau, Trấn Bắc Hầu dẫn theo hai tùy tùng lặng lẽ đến bên ngoài viện. Hắn hơi nhíu mày: "Xác định là ở đây sao?"
Tùy tùng bên trái nhỏ giọng đáp: "Hầu gia, thuộc hạ xác định là ở chỗ này ạ."
"Nơi này là của ai?"
Trấn Bắc Hầu hỏi.
Tùy tùng bên trái trả lời: "Là người của Lục Thủy Tông."
"Lục Thủy Tông..."
Trấn Bắc Hầu nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Ta nhớ là có môn phái này, nhưng họ có quan hệ gì chứ?"
"Theo những gì thuộc hạ tìm hiểu được thì, hắn và Lục Thủy Tông dường như có chút quan hệ."
Tùy tùng đáp lời.
"Đã vậy thì cứ đến gõ cửa."
Trấn Bắc Hầu nói.
"Vâng."
Tùy tùng lên tiếng rồi tiến đến gõ cửa.
"Các vị là..."
Một đệ tử của Lục Thủy Tông mở cửa, nhìn ba người họ một lượt rồi hỏi.
"Trấn Bắc Hầu giá lâm, còn không mau nghênh đón!"
Tùy tùng ngạo nghễ nói.
"Cái gì, Trấn Bắc Hầu!"
Đệ tử Lục Thủy Tông mở cửa nghe vậy thì kinh ngạc, vội cung kính thi lễ: "Hầu gia, tiểu nhân xin phép đi mời tông chủ nhà ta."
Nói xong, hắn vội vàng chạy đi thông báo cho tông chủ đang nghỉ ngơi trong viện.
Tông chủ Lục Thủy Tông nghe tin Trấn Bắc Hầu đến thì trong lòng không khỏi kinh hãi.
Lục Thủy Tông chỉ là một môn phái nhỏ, không đáng kể gì ở Thiên La quốc, nói là vô danh tiểu tốt cũng không quá đáng.
Ông ta giữ chức tông chủ đã nhiều năm, cũng từng mong có ngày được diện kiến các vị Hầu gia ở Thiên La quốc, nhưng đến quản gia Hầu phủ còn chưa gặp được, nói gì đến bản thân Hầu gia.
Nay, Trấn Bắc Hầu lại đích thân tới, ông ta thật sự không tin nổi, nhất thời có chút nghi ngờ phải chăng đệ tử đã nhầm lẫn.
Nhưng đệ tử kia liên tục cam đoan người đến tự xưng như vậy, mà người đứng đầu kia lại có khí chất phi phàm, trông đích thị là người ở vị trí cao, chắc chắn không phải kẻ giả mạo.
Dù người kia là thật hay giả, ông ta cũng phải ra gặp mặt một lần, không thể thất lễ.
Tông chủ Lục Thủy Tông liền chỉnh trang lại dung nhan, dẫn theo các đệ tử đến cổng, khi nhìn thấy Trấn Bắc Hầu thì ngẩn người. Dù chưa từng gặp mặt Trấn Bắc Hầu, nhưng chân dung của ngài thì ông ta đã thấy qua.
Sau khi xác nhận chính là Trấn Bắc Hầu, tông chủ Lục Thủy Tông lập tức cung kính hành lễ: "Tại hạ Lữ Ngao, xin bái kiến Trấn Bắc Hầu."
Đồng thời, trong lòng ông ta không ngừng suy đoán, không hiểu sao Trấn Bắc Hầu lại đột ngột đến nơi này.
Với thực lực của Trấn Bắc Hầu, chắc hẳn không để Lục Thủy Tông vào mắt mới phải, lẽ nào có đệ tử nào đắc tội với ngài, Trấn Bắc Hầu đây là muốn đến gây chuyện ư?
Mặt ông ta lập tức trắng bệch, không biết là đứa nghịch tử nào đã làm chuyện tày trời.
"Ngươi là tông chủ Lục Thủy Tông?"
Trấn Bắc Hầu nhìn tông chủ Lục Thủy Tông, mặt tươi cười hỏi, ngữ khí đầy vẻ hòa ái, dễ gần.
Lữ Ngao làm tông chủ Lục Thủy Tông nhiều năm, gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng hiếm có ai khách khí với ông ta như vậy, điều này khiến ông ta nhất thời sửng sốt.
Khi ông ta định thần lại được thì vội vàng đáp: "Bẩm Hầu gia, chính là tại hạ, tông chủ Lục Thủy Tông ạ."
Dừng một chút, ông ta cẩn thận dò hỏi: "Hầu gia, có phải Lục Thủy Tông đã mạo phạm điều gì đến ngài chăng?"
"Không hề có chuyện đó."
Trấn Bắc Hầu mỉm cười nói: "Bản hầu đến đây lần này, là muốn đến thăm một người."
Trước khi chưa rõ quan hệ giữa Tần Diệp và Lục Thủy Tông, Trấn Bắc Hầu không dám qua loa.
Trong lòng tông chủ Lục Thủy Tông càng thấy lạ, ở đây có ai đáng để Trấn Bắc Hầu tự mình đến thăm chứ? Cho dù là lão tổ nhà mình cũng không có tư cách đó.
"Hầu gia muốn gặp ai, cứ sai người báo một tiếng là được, sao dám để ngài tự mình giá lâm."
Tông chủ Lục Thủy Tông nói.
"Người này, đáng để bản hầu tự mình đến gặp."
Trấn Bắc Hầu trầm giọng nói.
"Hầu gia, người đó là ai vậy ạ?"
Tông chủ Lục Thủy Tông dò hỏi.
"Hắn họ Tần."
Trấn Bắc Hầu nói.
"Trong môn có đệ tử nào họ Tần sao?"
Tông chủ Lục Thủy Tông suy nghĩ một chút, trong ấn tượng những người đến theo ông ta lần này không có ai họ Tần, ông ta quay đầu lại hỏi đệ tử phía sau.
Những đệ tử đi theo đều lắc đầu.
"Hầu gia, ngài xem, nơi chúng tôi không có ai họ Tần."
Tông chủ Lục Thủy Tông nói.
Trấn Bắc Hầu nhìn sang tùy tùng bên trái, sắc mặt của gã kia trắng bệch, nếu như sai lầm, thì chén cơm của mình e là không còn.
Gã vội vàng nói: "Hầu gia, thuộc hạ không nhìn lầm, hôm qua, bọn họ đích thực là đã vào cái viện này."
"Hôm qua..."
Tông chủ Lục Thủy Tông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi đệ tử phía sau: "Hôm qua người cùng Nguyên Tuệ trở về là những ai, bọn họ họ gì?"
Một đệ tử chợt nhớ ra: "Tông chủ, con nghe sư huynh Chúc Phong gọi người kia là Tần huynh, chắc hẳn người đó họ Tần."
Tông chủ Lục Thủy Tông lúc này mới hiểu hóa ra Trấn Bắc Hầu muốn gặp người kia, lòng ông ta có chút giật mình, không biết người này thế nào lại để Trấn Bắc Hầu đến thăm?
Thật tình mà nói, ông ta đã chuẩn bị tìm một cơ hội khuyên Tần Diệp rời đi, để dứt khoát với Tần Diệp.
Nguyên nhân là hôm qua khi Nguyên Tuệ đến gặp ông ta, đã thuật lại mọi chuyện xảy ra trên đường đi một cách chi tiết, khiến ông ta kinh hồn bạt vía.
Chuyện giết chết con trai chiến hầu trên đường kia, với Lục Thủy Tông thì căn bản không thể giải quyết nổi, dù ông ta biết Tần Diệp có chút bản lĩnh thì cũng chỉ có thể cắt đứt quan hệ với Tần Diệp, huống chi Lục Thủy Tông vốn chẳng có quan hệ gì với Tần Diệp, không thể bị người ngoài này làm liên lụy.
Nhưng chưa kịp đi gặp Tần Diệp thì Trấn Bắc Hầu đã đến trước, mà nhìn thái độ của Trấn Bắc Hầu, dường như không có ý đến gây chuyện, lẽ nào Trấn Bắc Hầu không hòa thuận với chiến hầu? Tần Diệp giết thế tử Chiến Hầu Phủ, lại hóa ra đang giúp Trấn Bắc Hầu.
"Bản hầu muốn gặp chính là người này."
Trấn Bắc Hầu trầm giọng nói.
"Vâng, tại hạ sẽ cho người sắp xếp."
Tông chủ Lục Thủy Tông vội vàng đáp lời.
Ông ta không dám nói nhiều, vội vàng dẫn đường phía trước, đưa Trấn Bắc Hầu đến viện nơi Tần Diệp đang ở.
Trong phòng khách, Trấn Bắc Hầu cuối cùng đã gặp Tần Diệp. Điều khiến ông ta ngạc nhiên là Tần Diệp lại trẻ như vậy, trông độ tuổi không quá đôi mươi. Vậy mà khi thấy mình, một nhân vật hiển hách như vậy, lại vẫn thản nhiên ung dung.
Trong lòng ông ta âm thầm chấn động. Ở Thiên La quốc ông ta cũng đã thấy không ít thiên tài, thế nhưng những thiên tài kia khi mới gặp ông ta thì dù có ngạo mạn đến đâu cũng sẽ trở nên cẩn thận, không một ai được bình thản như người này, tựa hồ người nọ mới thật sự là nhân vật lớn.
Sắc mặt Trấn Bắc Hầu chợt trầm xuống, uy áp Võ Vương hướng về phía Tần Diệp mà đè tới.
Thế nhưng, Tần Diệp vẫn bình thản như không, cũng không hề bị ảnh hưởng gì.
"Ừm?"
Trong lòng Trấn Bắc Hầu âm thầm chấn kinh. Kẻ này lại có thể bình an vô sự dưới uy áp Võ Vương của mình, lẽ nào tu vi của hắn đã vượt qua cả mình?
Trấn Bắc Hầu thu hồi khí thế, nhìn về phía Tần Diệp, trầm giọng nói: "Có phải chính ngươi đã giết thế tử Chiến Hầu Phủ trên phố?"
Ầm!
.
Lời vừa dứt, chén trà trong tay tông chủ Lục Thủy Tông liền rơi xuống đất, nước trà bắn tung tóe.
"Đến...Quả nhiên đã đến..."
Ông ta sợ nhất là Trấn Bắc Hầu đến đây gây sự, với một Lục Thủy Tông nhỏ bé như ông ta thì làm sao có thể đối đầu được với Thiên La quốc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận