Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 254: Thảm liệt chém giết (length: 8635)

Hoàng gia.
Gia chủ Hoàng gia đang lo lắng đi đi lại lại chờ đợi, Hoàng nhị công tử liếc mắt, "Lão già, ngươi làm cái gì vậy? Lắc đầu làm ta choáng váng."
"Ngồi không yên, có thể chạy về phòng ngươi đi." Gia chủ Hoàng gia hừ lạnh một tiếng, nói.
Lúc này một tên thám tử vội vàng chạy vào, báo cáo: "Gia chủ, Phi Vân Tông ra tay với Diệp gia rồi."
"Thật sự ra tay? Ngươi xác định?"
Gia chủ Hoàng gia hỏi lại.
"Ta tận mắt nhìn thấy, lúc đầu người của Phi Vân Tông bắt được Diệp Thiến Nhi sau, liền chuẩn bị rời đi. Nhưng mà đột nhiên có khẩu dụ của tông chủ Phi Vân Tông, muốn tru diệt toàn tộc Diệp gia, hiện tại đã giết vào Diệp gia, phủ Diệp giờ là máu chảy thành sông." Thám tử nói.
Gia chủ Hoàng gia loạng choạng thân thể, suýt chút nữa không đứng vững, vỗ trán, nói: "Không ngờ vẫn đến mức độ này, xem ra Diệp gia thật muốn bị diệt tộc."
"Diệp gia bị diệt tộc không tốt sao? Như vậy sau này Ngân Quang thành liền là Hoàng gia ta độc bá, xem nhà ai có tiểu nương tử còn dám cự tuyệt bản công tử." Hoàng nhị công tử hưng phấn nói.
"Bốp!"
Gia chủ Hoàng gia trực tiếp cho Hoàng nhị công tử một bạt tai, đánh cho nửa bên mặt sưng phù lên.
"Ngươi đánh ta làm gì?"
Hoàng nhị công tử ôm mặt, ấm ức nói.
"Chỉ biết có tiểu nương tử, con mẹ nó ngươi đúng là một thằng ngốc. Diệp gia bị diệt, to như vậy một cái Ngân Quang thành chỉ dựa vào Hoàng gia ta, có thể giữ được sao?"
Gia chủ Hoàng gia tức giận nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đi khuyên bọn họ đừng đánh nữa, ca không phải đệ tử Viêm Long Môn sao? Chẳng lẽ Phi Vân Tông ngay cả mặt mũi ca cũng không cho?"
Hoàng nhị công tử hỏi.
"Ha, ca ngươi bất quá chỉ là một đệ tử bình thường dưới trướng trưởng lão của Viêm Long Môn mà thôi, bình thường mượn danh nghĩa làm oai thì còn được, nhưng nếu thực sự quyết tâm thì ai còn quan tâm đến cái này."
Gia chủ Hoàng gia cười nhạo một tiếng, nói.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Hiện tại không có cách nào, Diệp gia không sống được, dù có dựa vào Hoàng gia chúng ta, cũng không phải đối thủ của Phi Vân Tông."
Gia chủ Hoàng gia nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Bây giờ suy nghĩ không phải làm sao cứu Diệp gia, mà là sau khi Diệp gia bị hủy diệt, làm sao thu dọn cục diện rối rắm.
...
Phủ đệ Diệp gia, chém giết vẫn tiếp diễn.
Tộc nhân và hộ vệ Diệp gia bị giết liên tục bại lui, một vài khách khanh Diệp gia mời, khi thấy động thủ là Phi Vân Tông thì đã sớm sợ mất mật mà chạy trốn.
Những khách khanh này, cũng không vì mấy viên linh thạch mà bán mạng cho Diệp gia.
Trên mặt đất ngổn ngang thi thể tộc nhân Diệp gia, còn Phi Vân Tông thì thương vong chỉ có mấy người, chênh lệch trong đó rõ rành rành.
Đệ tử Phi Vân Tông phối hợp phi thường tốt, đơn giản chính là đè đầu đánh xuống.
Tộc nhân Diệp gia trong Ngân Quang thành nghe tin liền có một số ít người lựa chọn bỏ chạy, phần lớn vẫn mang vũ khí đến trợ giúp, nhưng khi chạy tới cũng chỉ là chịu chết.
Ngay cả đại môn Diệp phủ cũng xông vào không nổi, liền ngã tại cổng.
Trong Diệp phủ chém giết cực kỳ kịch liệt, đơn giản vô cùng thê thảm, mấy thị nữ nô bộc cũng ngã trong vũng máu.
Người của Phi Vân Tông đã giết đỏ mắt, gặp người liền giết.
"Ha ha, giết sảng khoái, trong tông môn nhiều quy củ như vậy, vẫn là ở bên ngoài thoải mái."
"Hắc hắc, Diệp gia này đúng là muốn chết, lại dám đắc tội Phi Vân Tông chúng ta."
"Giết đi! Các huynh đệ, Diệp gia này lớn như vậy, chắc chắn có không ít bảo bối tốt!"
"..."
Những đệ tử Phi Vân Tông này tất cả đều phát cuồng, đỏ mắt, thấy người là giết, cũng mặc kệ già trẻ bé lớn.
Các thế lực lớn trong Ngân Quang thành lúc này đều im lặng.
Diệp gia xưng bá trong Ngân Quang thành nhiều năm như vậy, không ngờ một ngày lại bị tru diệt toàn tộc.
Bọn họ lập tức hạ lệnh cho con cháu trong nhà lúc này không được phép ra ngoài, quyết định sau này phải quản giáo tử đệ thật tốt.
Nếu không còn quản con cái đàng hoàng, có lẽ tai họa kế tiếp sẽ là đến gia tộc mình.
Diệp Thiến Nhi nhìn thấy tộc nhân không ngừng ngã xuống, đã sớm khóc không thành tiếng, nếu không phải nàng lén đi ra ngoài, liền sẽ không giết chấp sự Phi Vân Tông, hôm nay hết thảy đã không xảy ra.
Diệp Thiến Nhi tự trách không thôi, nhưng nàng bị trói, không làm được gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân của mình, lần lượt ngã xuống.
Đệ tử Phi Vân Tông cười gằn giết chóc tộc nhân Diệp gia, thời gian một nén nhang chưa tới, đã có hơn hai trăm người ngã xuống.
Toàn bộ Diệp phủ máu chảy thành sông, rất nhiều đệ tử Diệp gia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đều bị bọn chúng không chút do dự giết chết.
Người Diệp gia thực sự có thực lực cũng chính là đại trưởng lão, nhị trưởng lão và Diệp Vạn Long cùng Diệp Vũ, bọn họ tụ tập một chỗ phản kháng, nhưng đệ tử Phi Vân Tông tạo thành trận pháp không ngừng tấn công, dù cho bọn họ có cảnh giới cao hơn đệ tử Phi Vân Tông thì cũng bị bức lui liên tục.
"Đáng chết! Diệp Vạn Long ngươi sinh con gái giỏi thật, nếu không vì nó, Diệp gia ta sao đến nỗi bị diệt tộc!"
Nhị trưởng lão tức giận nói.
"Nhị trưởng lão, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì, chi bằng cùng nhau chống địch, chỉ cần đánh lui được bọn chúng, chúng ta sẽ tự nguyện nhận gia pháp xử trí."
Diệp Vũ nói.
"Ha ha, đánh lui? Lấy cái gì mà đánh lui? Đám đệ tử Phi Vân Tông mỗi tên đều là tinh nhuệ, chấp pháp trưởng lão của bọn chúng còn chưa xuất thủ, chúng ta đã bị đám đệ tử này dùng trận pháp ép đến cùng đường rồi."
Nhị trưởng lão gay gắt nói lại.
"Đủ rồi!"
Đại trưởng lão quát lớn.
"Phi Vân Tông quá cường đại, Diệp gia chúng ta vạn vạn không phải đối thủ, hiện tại chỉ có tập trung lực lượng của chúng ta, giết ra một con đường, để cho tộc nhân có thể chạy thoát được mấy người hay mấy, người."
Đại trưởng lão trầm giọng nói.
"Được!"
Nhị trưởng lão lạnh lùng đáp.
Lúc này, cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của ai, mà phải tìm cách đưa được chút tộc nhân Diệp gia rời đi, để Diệp gia không đến nỗi tuyệt tự.
Chấp pháp trưởng lão bước đi trong vũng máu, tỉnh táo quan sát tất cả, tiêu diệt một gia tộc như Diệp gia, đối với hắn chẳng có hứng thú gì.
Một số tộc nhân Diệp gia cầm dao xông về phía hắn, còn chưa tới gần, đã bị các đệ tử bảo vệ bên cạnh hắn giết chết.
Toàn bộ Diệp gia tràn ngập tiếng giết chóc, tiếng kêu thảm thiết.
Dọc các con phố quanh Diệp phủ đều đóng chặt cửa sổ, trốn vào trong nhà, chỉ có một số người gan lớn, dám thò đầu ra nhìn trộm Diệp phủ.
Nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền ra từ Diệp gia, ai nấy đều lắc đầu thở than Diệp gia thật sự xong rồi.
Đại sự như vậy xảy ra ở Ngân Quang thành, phủ thành chủ đương nhiên là biết đầu tiên, nhưng toàn bộ phủ thành chủ đều đóng chặt đại môn, quân bảo vệ thành cũng không có bất kỳ điều động nào, rõ ràng là phủ thành chủ sẽ không can dự vào.
"Các ngươi ở lại đây cầm cự, ta đi hộ tống một chút tử đệ Diệp gia rời đi."
Nhị trưởng lão nói xong, liền xông về phía nội viện.
Nhưng, nhị trưởng lão còn chưa chạy được bao xa, đã bị một cây trường thương bay tới xuyên thủng người, ghim vào trên vách tường.
Thì ra chấp pháp trưởng lão thấy có người muốn trốn, từ dưới đất nhặt một cây trường thương rồi ném mạnh tới.
Khi nhị trưởng lão phát hiện nguy hiểm thì đã muộn, trường thương xuyên thủng người hắn, ghim chặt hắn trên vách tường.
Cứ thế, nhị trưởng lão chết.
Nhân vật chủ chốt của Diệp gia, chỉ còn lại đại trưởng lão, cha con Diệp Vạn Long.
Thấy nhị trưởng lão bị giết, Diệp Vạn Long nhíu mày, nhỏ giọng nói với Diệp Vũ: "Lát nữa cha sẽ cản hắn, con tự chạy đi! Không được quay đầu, đừng quan tâm chúng ta, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy xa!"
"Muốn chạy trốn? Hôm nay tất cả người Diệp gia đều phải chết ở đây, không một ai có thể trốn thoát."
Chấp pháp trưởng lão nghe Diệp Vạn Long nói, cười lạnh.
"Tiểu nữ chỉ giết một người của Phi Vân Tông các ngươi, vậy mà các ngươi lại muốn toàn tộc Diệp gia ta hơn ngàn người đền mạng, thật sự quá độc ác, uổng danh môn đại phái."
Diệp Vạn Long tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận