Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1450: Kỳ quái hộp (length: 7709)

Có thể để cho hắn nhìn không thấu cái hộp, như thế sẽ khiến Tần Diệp hứng thú với nó.
Tần Diệp nói với chủ cửa hàng: "Có thể lấy nó ra xem được không?"
Chủ cửa hàng thấy Tần Diệp có hứng thú với chiếc hộp đen này, vội nói: "Được chứ! Được chứ!"
Nói xong, tự mình đi đến chỗ trưng bày, lấy chiếc hộp đen ở góc khuất đưa cho Tần Diệp.
Cái hộp này không lớn, chỉ bằng cỡ bàn tay, trên hộp không có chút bụi bặm nào, rõ ràng là do Trân Bảo Phường thường xuyên lau chùi.
Tần Diệp nhận hộp, bắt đầu quan sát kỹ chiếc hộp đen. Quả thật nó được làm từ một loại kim loại rất đặc biệt, Tần Diệp không tài nào nhận ra được. Mặt ngoài hộp không bóng loáng mà lại thô ráp, sờ vào không được thoải mái, có chút khó chịu.
Trên hộp không có bất kỳ họa tiết nào, và một điểm kỳ lạ nữa là cái hộp không hề có một khe hở, giống như được hình thành tự nhiên vậy.
Ngoài Tần Diệp ra, Lữ Tinh Vũ và Bùi Sĩ Luân cũng đang vây quanh xem chiếc hộp đen. Bùi Sĩ Luân thấy hộp không có một chút khe hở, liền thắc mắc hỏi: "Cái hộp này không có chỗ mở thì còn gọi là hộp sao? Hay là có gì đó sai sót, đây căn bản không phải là hộp, mà là một khối kim loại hình thành tự nhiên."
Chủ cửa hàng nói: "Tiểu huynh đệ nói đúng, trước đây từng có không ít vật thể hình thành tự nhiên, có cái giống mặt người, có cái giống chân người, thậm chí có cả cái giống cả người, rất nhiều hình dạng kỳ lạ. Nhưng vật này đã được giám định nhiều lần bởi giám định sư của Trân Bảo Phường, nó không phải do tự nhiên hình thành mà có dấu vết chế tác của con người."
Tần Diệp cân thử trọng lượng, vừa cẩn thận quan sát chiếc hộp này, đột nhiên cười ha ha, nói: "Quả thật không có chỗ mở, ngay cả một khe hở cũng không. Có người đã nung chảy kim loại này rồi đổ khuôn vào một cái hộp hoặc vật gì đó, như thế sẽ làm người ta không nhìn thấu được bên trong."
"Vị công tử này nói rất đúng, đã có không ít người dùng cách này để bảo vệ vật quan trọng. Nhưng mà, kim loại thường thì chỉ cần có thực lực mạnh là có thể phá vỡ được, còn loại kim loại này lại rất đặc biệt, dù dùng dao chém hay dùng lửa đốt cũng không thể phá được." Chủ cửa hàng nói.
Lữ Tinh Vũ đã đến đây mấy lần, chưa từng để ý đến cái hộp này. Nghe chủ cửa hàng nói vậy, hắn nghi ngờ hỏi: "Nếu là cường giả Võ Hoàng thì có thể phá vỡ cái hộp này không?"
"Cái hộp này, cường giả Võ Hoàng cũng không phá nổi." Chủ cửa hàng lộ vẻ thần bí khó lường.
Lữ Tinh Vũ thấy vẻ mặt của chủ cửa hàng thì hơi động sắc mặt, không kìm được mà hỏi: "Lẽ nào các ngươi đã để cường giả Võ Hoàng thử rồi?"
Chủ cửa hàng chỉ cười trừ, không trả lời câu hỏi của Lữ Tinh Vũ.
Lữ Tinh Vũ tuy không nhận được câu trả lời từ miệng chủ cửa hàng nhưng vẻ mặt của chủ cửa hàng đã cho hắn đáp án rồi.
"Vậy đồ vật này có thể bớt giá không?" Bùi Sĩ Luân hỏi.
Chủ cửa hàng lắc đầu nói: "Đồ gửi bán không giảm giá."
Lữ Tinh Vũ thấy Tần Diệp có vẻ muốn mua nên nhắc nhở Tần Diệp: "Công tử, đồ vật này tốt nhất đừng mua thì hơn, theo ta thấy thì chỉ sợ là có người cố tình bày trò."
Lời nhắc nhở của Lữ Tinh Vũ không phải không có lý. Trong thành Cửu U này vốn dĩ hàng giả hoành hành, cũng có thể có người cố tình làm ra vẻ thần bí, có lẽ bên trong chẳng có gì cả.
Những khách hàng khác trong tiệm cũng chú ý tới bên này. Họ thấy chiếc hộp trong tay Tần Diệp thì cũng tò mò, nhưng khi họ nhìn thấy giá của chiếc hộp thì đều trợn tròn mắt, giá như vậy mà đi mua một chiếc hộp thì quá phung phí, trừ phi là đầu óc có vấn đề.
Tần Diệp nhìn Lữ Tinh Vũ một cái rồi nói với chủ cửa hàng: "Ta muốn mua chiếc hộp này."
Mặc dù hắn không biết bên trong hộp đựng thứ gì, nhưng hắn biết chắc rằng đồ vật này đã có tuổi đời không ít, và bên trong nhất định có đồ tốt. Cho dù có người cố tình bày trò thì cũng không ai lại dùng loại kim loại quý giá như thế này.
Hơn nữa, trong thâm tâm hắn có một linh cảm rằng bên trong chiếc hộp nhất định có cất giấu bảo vật và nó có mối liên hệ với Cửu U môn.
"Công tử, đây là một vạn thượng phẩm linh thạch, không phải trung phẩm linh thạch?" Bùi Sĩ Luân tưởng Tần Diệp nhìn nhầm giá nên lên tiếng nhắc nhở.
"Vật này có ích với ta." Tần Diệp vừa cười vừa nói, không giải thích gì thêm.
"Thế nhưng công tử..." Bùi Sĩ Luân là người thật thà, hơi sốt ruột muốn lên tiếng nhắc nhở nữa.
Tần Diệp cười nói: "Ta biết giá, nhưng chiếc hộp này quả thật có ích với ta, dù cho bên trong không có gì thì đối với ta cũng không tổn thất gì lớn."
Một vạn thượng phẩm linh thạch, nhìn thì rất nhiều, nhưng đối với Tần Diệp thì không tính là gì.
Thấy Tần Diệp ngay cả một vạn thượng phẩm linh thạch cũng không để vào mắt, Bùi Sĩ Luân cũng không khuyên nữa.
"Công tử thật sự muốn mua sao?" Ngược lại chủ cửa hàng có vẻ hơi ngạc nhiên mà hỏi.
"Ừm." Tần Diệp khẽ gật đầu.
Chủ cửa hàng được xác nhận thì đương nhiên vui mừng khôn xiết, liền nói: "Công tử có biết bảo vật của Trân Bảo Phường một khi đã bán ra thì không được trả lại chứ?"
Liễu Sinh Phiêu Nhứ lườm chủ cửa hàng một cái, giả bộ bộ dạng hung ác nói: "Chúng ta tự nhiên biết."
Chủ cửa hàng thấy Tần Diệp thật sự muốn mua thì cười tủm tỉm nói: "Nếu công tử đã có lòng muốn mua như vậy thì cửa hàng ta cũng xin có chút biểu thị, tiệm sẽ tặng công tử hai cây Ma Long cỏ."
Hai cây Ma Long cỏ trị giá bốn trăm thượng phẩm linh thạch, chủ cửa hàng đã rất hào phóng.
Đương nhiên, chủ cửa hàng hào phóng như vậy thì chắc chắn là kiếm lời không ít từ giao dịch này.
Tần Diệp tuy không hiểu rõ lắm quy tắc ăn chia của Trân Châu Phường, nhưng loại cửa hàng này ăn chia cũng tầm hai đến ba phần, nếu là hai phần thì cũng có hai ngàn thượng phẩm linh thạch, tự nhiên là có lời rồi.
Nói đi nói lại thì chiếc hộp này bày ở đây đã bán nhiều năm rồi mà không ai đến hỏi. Có lẽ người gửi bán trước kia đã sớm chết, như vậy một vạn thượng phẩm linh thạch này đương nhiên thuộc về Trân Bảo Phường.
"Cái hộp này ta muốn!" Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên.
Chỉ thấy hơn chục người bước vào. Trong đám người này có hai lão giả, còn lại đều là các nam nữ thanh niên. Cả bọn đều toát ra khí thế mạnh mẽ, nhất là trên đầu mỗi người đều có hai chiếc sừng rồng nổi bật.
"Dị tộc ——" Bùi Sĩ Luân thấy đám người này thì biến sắc. Trong thành Cửu U lại có dị tộc xuất hiện, khiến Bùi Sĩ Luân vô cùng căng thẳng.
Tuy Bùi Sĩ Luân luôn ở trong Thúy Phong cốc, nhưng cũng nghe ngóng được không ít tin tức ở Cửu U thành, nhất là việc dị tộc xâm chiếm Đông Vực trong thời gian gần đây.
Là người của nhân tộc Đông Vực, Bùi Sĩ Luân tự nhiên không có bất cứ thiện cảm nào với dị tộc.
"Là dị tộc!" Lữ Tinh Vũ mặt mày nghiêm nghị nói. Thành Cửu U lại xuất hiện dị tộc, trong chớp mắt, hắn liền nghĩ đến đám dị tộc này có lẽ cũng đến vì mộ của Cửu U Võ Đế.
Dù là nhân tộc Đông Vực trước kia hay là bây giờ thì đều có mối thù sâu đậm với dị tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận