Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 81: Nam Sơn Đồng Tử (length: 8264)

Đây là uy hiếp công khai trắng trợn.
Liễu Sinh Phiêu Nhứ giỏi ẩn nấp và ám sát, nếu nàng thật sự ra tay với liên quân Thanh Vân Tông, Tiêu Vân thật sự không chắc có thể ngăn cản được.
Tiêu Vân dù sao cũng là lão tổ tông môn, hắn không thể trơ mắt nhìn đệ tử tông môn bị người tàn sát mà làm ngơ.
Đương nhiên, các cường giả Tông Sư bình thường sẽ không vô liêm sỉ như vậy, đều sẽ tự kiềm chế thân phận, nào có ai như Liễu Sinh Phiêu Nhứ mở miệng là uy hiếp.
Tiêu Vân lập tức tức giận đến râu mép dựng đứng, mình trăm năm không xuất thế, thế đạo đã biến thành thế này rồi sao? Hiện tại hậu bối đều vô sỉ như vậy sao? Truyền thống vẻ vang của thế hệ trước sao lại không có ai kế thừa!
Liễu Sinh Phiêu Nhứ thấy sắc mặt Tiêu Vân lúc âm lúc dương, biết đã có hiệu quả, liền cười khì khì, nói tiếp: “Bản cô nương biết ở đó có mấy Tông Sư, bất quá ngươi cũng đừng trông cậy vào bọn họ, bọn họ dù có ra tay cũng chỉ là chịu chết mà thôi.”
Liễu Sinh Phiêu Nhứ một tiếng tiểu nữ tử, một tiếng bản cô nương, lời nói lại khiến mấy cường giả Tông Sư giữa sân tức đến phát điên.
Nhất là những cường giả Tông Sư đang trốn trong trận doanh nhà mình, cảm thấy vô cùng uất ức, bọn họ còn chưa ra trận đã bị Liễu Sinh Phiêu Nhứ giễu cợt như thế, mà từng người chỉ biết nín nhịn.
Lời Liễu Sinh Phiêu Nhứ nói tuy có chút khó nghe, nhưng đó lại là sự thật, bọn họ xác thực không phải đối thủ của Liễu Sinh Phiêu Nhứ.
Bị một vãn bối uy hiếp ngay trước mặt, đây là lần đầu tiên Tiêu Vân sống từng ấy tuổi gặp phải, hắn vuốt râu mép, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi thật sự cho là lão phu không làm gì được ngươi sao?"
Liễu Sinh Phiêu Nhứ nghe vậy, cười khanh khách không ngừng, nói: "Ngươi nếu không để ý đến sống chết của bọn họ, có lẽ có thể giữ được cái đại mộc đầu này, nhưng nếu ta muốn đi, ngươi vẫn là không giữ được ta. Không tin, ngươi có thể thử xem."
Nói đến cuối câu, ngữ khí Liễu Sinh Phiêu Nhứ trở nên lạnh lẽo, sát ý nghiêm nghị.
Tiêu Vân nhíu mày.
Lúc này Tiêu Vân đã sớm không còn vẻ phong thái nhẹ nhàng như trước, nữ tử này nói không sai, nếu nàng thật sự rời đi, mình có lẽ thật không giữ được nàng. Nếu thật sự động thủ, để nàng giết vào liên quân, hậu quả không dám tưởng tượng.
Có thể nói, gốc rễ Thanh Châu đều ở đây, nếu những người này đều chết hết, thế lực các châu khác tuyệt đối sẽ ngửi thấy mùi máu tanh cùng nhau tiến lên, đến lúc đó Thanh Châu lấy gì để ngăn cản?
Là lão tổ Thanh Vân Tông, mọi chuyện hắn đều cần cân nhắc đại cục, chứ không thể chỉ đơn giản đi giết một hai người.
“Ngươi cứ tự tin như vậy?” Tiêu Vân nhìn về phía Liễu Sinh Phiêu Nhứ.
Liễu Sinh Phiêu Nhứ mỉm cười, nói: “Bản cô nương không phải tự tin, mà là tin rằng dựa vào thực lực của ta có thể làm được.”
Tiêu Vân nhẹ gật đầu, thở dài một tiếng, nói: “Cũng không biết các ngươi từ đâu đến, bất quá tuy ngươi mồm mép nhanh nhẹn, nhưng lão phu không phải không có cách nào.”
Nói xong, ánh mắt hắn hướng về phía trong trận doanh Thanh Vân Tông nhìn sang: “Lão bằng hữu, xem kịch lâu như vậy rồi, nên đi ra thôi.”
“Ha ha ha ha...”
Một tràng cười ha ha từ trong một cỗ xe ngựa không đáng chú ý của Thanh Vân Tông vang lên, sau đó xe ngựa nổ tung vỡ tan, một bóng người bay vút lên trời.
Bóng người đó vọt lên không trung, lơ lửng trên không trung, “Tiêu huynh, đã lâu không gặp a!”
Tiêu Vân nhìn người đến, cũng gật đầu cười, nói: “Đúng là đã lâu không gặp, chỉ là không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn như cũ. Nếu không phải ngươi vô tình để lộ khí tức, lão phu cũng không phát hiện ra là ngươi. Phùng Thanh Vân đây là bỏ ra cái giá gì mà có thể mời được ngươi tới?”
Bóng người lao ra chính là cường giả Tông Sư mà Phùng Thanh Vân mời đến giúp đỡ.
Chỉ là điều khiến mọi người bất ngờ chính là Tông Sư này lại có dáng vẻ như một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng hắn lại là người quen biết lâu năm với Tiêu Vân, rất rõ ràng cả hai phải cùng một thời đại.
“Đây là – hít! Chẳng lẽ là hắn?” Một tông chủ tông môn Bát phẩm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hoảng sợ nói.
“Ai?”
“Nam Sơn Đồng Tử.”
“Hít! Lại là hắn.”
“Nam Sơn Đồng Tử này chẳng phải đã sớm biến mất rồi sao? Thanh Vân Tông lại có thể mời được hắn đến, Thanh Vân Tông này đúng là thâm bất khả trắc.”
“….”
Nam Sơn Đồng Tử ở Thanh Châu cũng là cường giả Tông Sư lừng lẫy danh tiếng, điểm khác biệt với người bình thường chính là, bởi vì tu luyện một môn công pháp quỷ dị, thân thể hắn giống như đồng tử. Vì sống lâu ở một ngọn núi vô danh phía nam Thanh Châu, nên sau này người ta gọi là Nam Sơn Đồng Tử.
Nam Sơn Đồng Tử cũng là thiên tài tu luyện hơn một trăm năm trước, tốc độ trỗi dậy không thua kém Tiêu Vân, chẳng qua là lúc đó Tiêu Vân thực sự quá biến thái, một mực đè ép Nam Sơn Đồng Tử, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Nam Sơn Đồng Tử biến mất.
Tin đồn nổi tiếng nhất về Nam Sơn Đồng Tử là, hắn đã từng giao chiến với Tiêu Vân ba trận, Nam Sơn Đồng Tử thua hai trận, chỉ thắng một trận. Dù vậy, cũng không ai xem nhẹ hắn.
"Ha ha--"
Nam Sơn Đồng Tử cười cười, trả lời: “Phùng Thanh Vân tên tiểu bối đó há có thể mời được bản tọa, bản tọa chẳng qua là đến xem nhân tài mới nổi của Thanh Phong Tông. Bất quá, hôm nay xem xét, bản tọa đúng là không uổng phí chuyến đi này.”
Người tuy như hài đồng, nhưng giọng nói lại già nua khác thường.
Nói xong, chiến ý nghiêm nghị hắn nhìn thẳng vào Tiêu Vân: “Năm đó bản tọa thua ngươi hai lần, đây đã thành bệnh trong lòng, không bằng hôm nay chúng ta lại so tài một trận, như thế nào?”
Nam Sơn Đồng Tử vốn là kẻ hiếu chiến, năm đó vừa mới ra đời liền tìm các võ giả nổi tiếng giao đấu khắp nơi, mãi đến khi gặp Tiêu Vân mới thua liền hai trận, bao nhiêu năm qua điều này đã thành bệnh trong lòng hắn, bây giờ gặp lại Tiêu Vân, tự nhiên khiêu chiến Tiêu Vân.
“Cái này…”
Mọi người đều kinh ngạc, cường giả Tông Sư mà Thanh Vân Tông mời đến trợ chiến lại là đối đầu với lão tổ nhà mình, hơn nữa lại khiêu chiến trước mặt nhiều người như vậy. Nếu Tiêu Vân từ chối, chẳng phải nói Tiêu Vân sợ, vậy mặt Thanh Vân Tông chẳng phải bị đánh bốp bốp.
"Tốt! Bản tọa ứng ngươi thì sao."
Tiêu Vân không nói hai lời, đáp ứng luôn.
Nam Sơn Đồng Tử dù lợi hại hơn nữa, Tiêu Vân tự nhận mình vẫn có thể chiến thắng đối phương.
Nam Sơn Đồng Tử nghe vậy thì mặt mày hớn hở, ha ha cười lớn: “Tiêu huynh quả là người sảng khoái, trận chiến này bản tọa đợi hơn trăm năm rồi, hôm nay nhất định phải phân ra thắng bại.”
Nói xong, Nam Sơn Đồng Tử liền muốn ra chiêu, nhưng ngay lúc này, Tiêu Vân lại nói một tiếng “Chậm”.
“Ừm?” Nam Sơn Đồng Tử thu chiêu, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tiêu Vân, vẻ mặt khó coi: “Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?”
“Việc đã đáp ứng, đương nhiên sẽ không đổi ý.” Tiêu Vân dõng dạc nói: “Bất quá, việc chúng ta giao đấu không phải hôm nay. Đừng quên, ngươi là đến trợ chiến. Đợi giải quyết xong bọn họ, lão phu mới có thể cùng ngươi thỏa thích một trận chiến.”
Mắt Nam Sơn Đồng Tử sáng lên, liếc nhìn Liễu Sinh Phiêu Nhứ và Quy Hải Nhất Đao, hỏi: “Ý ngươi là muốn ta giúp ngươi đối phó hai người này?”
“Không tệ!” Tiêu Vân gật đầu nói, hắn gọi Nam Sơn Đồng Tử lên, tự nhiên muốn để hắn giúp mình trấn áp nữ tử có chút quỷ kế đa đoan này.
“Được! Bản tọa đáp ứng.” Nam Sơn Đồng Tử trầm tư một chút, liền đáp ứng luôn.
Ánh mắt Nam Sơn Đồng Tử nhìn về phía hai người, trầm giọng nói: “Bản tọa vốn không muốn lại nhúng tay vào ân oán giữa các tông môn, nhưng các ngươi Thanh Phong Tông đã làm quá đáng, Thanh Châu vì các ngươi mà loạn. Bản tọa là một phần của Thanh Châu, có nghĩa vụ giữ gìn Thanh Châu an ổn.”
"Thôi đi! Muốn ra tay thì cứ ra tay, nói nhiều lý do đường hoàng như vậy làm gì, phì! Ngụy quân tử." Liễu Sinh Phiêu Nhứ trợn mắt trừng răng mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận