Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1265: Vạn kiếm đua tiếng (length: 7966)

"Phù phù!"
Tứ hoàng tử ngã nhào xuống đất.
"Thật là lợi hại kiếm!"
Tứ hoàng tử lau vết máu tươi ở khóe miệng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Hắn vừa mới chạm vào chuôi kiếm, liền bị một luồng năng lượng đánh bay.
Luồng năng lượng này quá mạnh, đây quả thực là tuyệt thế bảo kiếm.
Hắn bộc phát sức mạnh, lại một lần nữa chộp lấy chuôi kiếm kia.
Nhưng kết quả vẫn vậy.
Khi bàn tay to của hắn vừa chạm đến, chuôi kiếm lại một lần nữa phát ra lực lượng, Tứ hoàng tử lại bị đánh bay, lần này còn bị thương nặng hơn.
"Đồ vô dụng."
Lão tổ liếc nhìn Tứ hoàng tử ngã dưới đất, rồi tự mình ra tay.
Chỉ thấy hắn xòe bàn tay ra, hóa thành một bàn tay hư ảnh to lớn.
Nhưng bàn tay của hắn đột ngột dừng lại giữa không trung.
Một đạo quang mang bắn ra từ trên thân kiếm.
Ầm ầm—— Lão tổ biến sắc, vung tay gạt ngang, chặn kiếm khí.
Nhưng cả người cũng bị đẩy lùi.
"Kiếm thật mạnh!"
Lão tổ cũng giật mình kinh hãi.
"Thời gian của các ngươi không còn nhiều đâu."
Đệ tử Kiếm Thành nhắc nhở.
Mỗi lần chỉ có mười người được vào, hơn nữa còn giới hạn thời gian.
Dù lai lịch của bọn họ lớn đến đâu, cũng không thể cứ để bọn họ chờ mãi ở đây.
Lão tổ biết thanh kiếm rỉ sét này, chắc hẳn là bảo kiếm tốt nhất ở đây, nhưng thanh kiếm này quá mạnh, trong thời gian ngắn như vậy, hắn căn bản không thể thu phục nó.
Do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ thanh kiếm này.
Sau đó, hắn nhắm đến một thanh trường kiếm đang lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy nó đang phiêu đãng trong hư vô, xung quanh nó là vô số bảo kiếm khác cũng lơ lửng theo.
Những thanh bảo kiếm này dường như đang bảo vệ thanh trường kiếm này, nhưng trông giống như đang thần phục hơn.
"Mang một ít đế vương khí, không tệ, chính là ngươi!"
Lão tổ lập tức chộp lấy thanh trường kiếm này, nó muốn phản kháng nhưng trước sự trấn áp của bàn tay to của lão tổ, nó chỉ còn cách chọn thần phục.
"Tê, lại là bảo kiếm Thiên cấp hạ phẩm."
Có người nhận ra, giật mình kinh ngạc.
"Thanh kiếm này, ta đã chú ý từ lâu rồi, trên thân kiếm có đế vương khí, nếu ta đoán không sai, nó có lẽ đến từ Càn Nguyên Hoàng Triều."
Một vị Đại Tông Sư nói.
Đám người không khỏi gật đầu, một trường kiếm có đế vương khí, chỉ có thể là đến từ Càn Nguyên Hoàng Triều.
Hơn nữa, Kiếm Thành đối địch với Càn Nguyên Hoàng Triều nhiều năm như vậy, việc cướp đoạt được bảo kiếm của Càn Nguyên Hoàng Triều cũng không phải không thể.
"Mọi người vừa có nghe thấy không, Tứ hoàng tử gọi người này là lão tổ, xem ra đây là cường giả dị tộc phái tới."
"Dị tộc muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ là muốn gây bất lợi cho lão tổ Kiếm Thành?"
"Chắc không phải! Nếu thật muốn gây bất lợi cho lão tổ Kiếm Thành, thì đã không lộ diện, mà sẽ mai phục trong bóng tối, ta thấy hắn có mưu đồ khác."
"Tần Diệp hiện tại gặp rắc rối rồi, ai ngờ được Tứ hoàng tử vô liêm sỉ như vậy, lại đem cả lão tổ nhà mình tới, giờ bọn hắn lại lấy được một thanh bảo kiếm Thiên cấp hạ phẩm, Tần Diệp e là thua mất."
"Cũng chưa chắc, lúc nãy mọi người đều thấy, thứ mà bọn họ nhắm đến đầu tiên là thanh kiếm rỉ sét kia, ta đoán phẩm chất của nó có lẽ còn cao hơn thanh kiếm trong tay lão tổ."
"Ngay cả lão tổ dị tộc cũng không lấy ra được, Tần Diệp làm sao có thể?"
Đám người bàn tán xôn xao, không ngờ Tứ hoàng tử lại vô liêm sỉ đến thế, lại đi tìm một người giúp đỡ mạnh như vậy.
Nhưng trước đó cũng không có ai nói là không được phép tìm người hỗ trợ.
Tứ hoàng tử đắc ý nhìn Tần Diệp: "Chúng ta đã chọn được bảo kiếm rồi, giờ thì xem ngươi thế nào."
"Vô sỉ!"
Mọi người thấy tên tiểu nhân kia đắc ý, đều thầm chửi một tiếng vô sỉ.
"Đã có người muốn tự chuốc nhục, vậy ta sẽ toại nguyện cho ngươi."
Tần Diệp cười nhạt, rồi bước tới.
Ba nàng cũng vội vàng đi theo.
Tần Diệp không cầm kiếm, mà thản nhiên nói: "Thật ra vị lão tổ bên cạnh ngươi kia, con mắt quả thật rất tinh tường, thanh kiếm ở góc khuất kia thực sự là thanh kiếm tốt nhất ở đây."
"Dù ngươi biết, thì sao? Kiếm đó quá cương liệt, ngay cả lão tổ còn không lấy ra được, ngươi thì làm sao lấy được?"
Tứ hoàng tử cười lạnh nói.
"Ngươi sai rồi, ta có thể!"
Tần Diệp khẽ lắc đầu, rồi chậm rãi giơ tay phải lên.
Điều khiến mọi người kinh hãi là, hàng chục vạn thanh kiếm trong nháy mắt rung lên, ngay sau đó những thanh kiếm này càng phá không bay ra, xoay tròn xung quanh Tần Diệp.
Hàng chục vạn thanh kiếm xoay tròn quanh Tần Diệp, cảnh tượng này chấn động đến nhường nào.
"Cái này... Không thể nào! Không thể nào!"
Đệ tử Kiếm Thành thấy cảnh này, liên tục lùi về sau, kinh hãi nói liên tục không thể nào.
Ngay cả vô địch lão tổ của bọn họ năm xưa nghe nói cũng chỉ dẫn động được sáu nghìn thanh kiếm.
Mà bây giờ lại dẫn động đến hàng chục vạn thanh, cảnh tượng này, khiến bọn họ thậm chí có lúc còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Tứ hoàng tử thì trợn mắt há mồm, há hốc miệng: "Ngọa Tào, sao có thể thế? Trên đời này sao lại có người như vậy, chẳng lẽ kiếp trước hắn là Kiếm Tiên?"
"Kẻ này tuyệt đối không thể lưu!"
Lão tổ Thiên Vũ tộc ánh mắt âm trầm đáng sợ, trên người Tần Diệp có một bí mật cực lớn, nếu không sao lại có thể dẫn động được nhiều bảo kiếm đến vậy, quả thực là chuyện chưa từng nghe thấy.
Thành chủ Kiếm Thành cùng đông đảo trưởng lão cũng bị kinh động, bọn họ đều nhìn về phía Tàng Kiếm Phong, thấy được cảnh này.
Thành chủ Kiếm Thành hoảng sợ: "Trên đời này sao lại có nhân vật đáng sợ như vậy..."
Các trưởng lão khác cũng chấn động đến nỗi không nói nên lời.
"Kia là Tần Diệp."
Đại trưởng lão hai mắt ngưng lại, thấy rõ mặt Tần Diệp, không khỏi giật mình nói.
Thất trưởng lão lại mắt lóe lên, nói: "Kẻ này có thể dẫn động nhiều kiếm như vậy, e là không hề đơn giản, hắn vừa đánh bị thương Thái Thượng trưởng lão, e là đã có ý với chúng ta từ trước rồi, ta đề nghị nhân cơ hội này, trừ khử hắn."
Lục trưởng lão hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nói dễ, Tần Diệp ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng có thể đánh bị thương, chỉ bằng chúng ta sao lại là đối thủ của hắn."
Thất trưởng lão lộ vẻ tàn độc: "Lục trưởng lão, dù hắn có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ không sợ độc dược sao?"
"Hèn hạ! Kiếm Thành ta sao lại dùng những thủ đoạn hạ đẳng này."
Lục trưởng lão là người đầu tiên phản đối.
Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, quát vào mặt bọn họ: "Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Tần Diệp đến để chúc thọ lão tổ, không ai được phép động vào hắn, nếu như ai chết, sẽ không có ai báo thù cho các ngươi đâu."
Thành chủ Kiếm Thành liếc nhìn Thất trưởng lão một cái, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.
"Sưu —— "
Ngay lúc này, thanh kiếm rỉ sét nằm dưới đất nãy giờ bay lên, đến trước mặt Tần Diệp.
Các thanh kiếm khác lập tức nhường đường.
"Tuy ngươi đã chọn ta, nhưng ngươi không hợp với ta, nhưng ta ngược lại có thể tìm một chủ nhân phù hợp cho ngươi."
Tần Diệp lắc đầu, rồi đưa tay cầm thanh kiếm rỉ sét lên.
"Ông!"
Ngay khi tay Tần Diệp chạm vào thanh kiếm, nó liền tỏa ra ánh hào quang chói lòa.
Vỏ kiếm vỡ tan trong nháy mắt, để lộ ra thân kiếm sắc bén.
Mũi kiếm lóe lên hàn quang, từ xa cũng khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Tiếng kiếm ngân vang như tiếng kim loại va vào nhau, dường như muốn phá không bay đi.
"Kiếm tốt — "
Tần Diệp mỉm cười hướng thân kiếm truyền một tia linh lực.
"Cưỡng!"
Sau một tiếng kim loại va nhau vang lên, chỉ thấy thân kiếm đột nhiên rung động, sau đó một vệt bạch quang chói lóa bắn ra từ mũi kiếm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận