Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1007: Tranh đoạt Tiên Nhân khiến (length: 8229)

"Hừ!"
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, cũng không rút kiếm, mà là vung chưởng đánh ra, chạm trán với lão giả áo đen.
Hai luồng sức mạnh va chạm, phát ra tiếng nổ lớn, xung quanh nổi lên một màn bụi đất.
Thanh niên và lão giả áo đen đều lùi lại mấy bước.
"Thực lực thật mạnh!"
Sắc mặt lão giả áo đen hơi đổi, vẻ mặt cảnh giác nhìn thanh niên.
Thanh niên trước mắt này cũng chỉ cỡ tuổi chưa đến ba mươi, lại có thực lực Võ Vương Lục giai, điều này khiến lão giả áo đen giật mình.
Hắn sống ngần ấy tuổi, cũng chỉ là Võ Vương Ngũ giai.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lão giả áo đen trầm giọng hỏi.
"Ngươi không cần biết nhiều như vậy, ta hỏi ngươi lần nữa, có giao Tiên Nhân khiến không?"
Thanh niên lạnh giọng hỏi.
"Hừ!"
Lão giả áo đen hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng là không muốn giao Tiên Nhân khiến ra.
"Đã ngươi ngoan cố không thay đổi như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể tự mình đến lấy."
Thanh niên cười, hắn bước một bước về phía trước.
Một bước này phóng ra, hắn tựa như thuấn di, xuất hiện trước mặt lão giả áo đen, theo đó vung kiếm chém xuống.
Lão giả áo đen biến sắc, huy chưởng đánh ra.
Ầm ầm!
Công kích của hai người nổ tung trên không, nhưng lúc này, thanh niên đã vòng ra sau lưng hắn.
"A a a..."
Những người phía sau lưng lão giả áo đen đều bị hắn trong chớp mắt chém giết.
Lão giả áo đen lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ, một chưởng oanh về phía hắn.
Thanh niên trên mặt lộ vẻ chế giễu, thanh kiếm trong tay hắn hung hăng bổ về phía lão giả áo đen.
Vút!
Kiếm quang rực rỡ phá tan hư không, nhanh như chớp giật, mang theo khí thế vô cùng sắc bén, bổ về phía lão giả áo đen.
"Không ổn!"
Cảm nhận được kiếm mang sắc bén, sắc mặt lão giả áo đen đại biến, hắn lập tức thu hai tay lại, muốn ngăn cản đòn này.
Bốp!
Âm thanh giòn tan vang lên, một kiếm của thanh niên bổ vào hai tay lão giả áo đen.
Nhưng đúng lúc này, thanh niên lại đột nhiên xông lên, một chưởng vỗ ra, đánh trúng ngực lão giả.
Phụt phụt!
Lão giả áo đen kêu lên đau đớn, bay ngược ra ngoài.
"Khụ khụ!"
Sắc mặt lão giả áo đen trắng bệch, ho kịch liệt, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"
Lão giả áo đen trừng mắt nhìn thanh niên hỏi.
"Ta là người thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi phải chết."
Thanh niên cười lạnh, bảo kiếm trong tay như chớp giật đâm vào ngực lão giả áo đen.
"Phụt phụt!"
Khoảng cách hai người vốn gần, lại thêm lão giả áo đen bị thương, căn bản không kịp né tránh, một kiếm này của thanh niên trực tiếp xuyên thủng tim lão già áo đen.
"Ầm!"
Hai mắt lão giả áo đen trợn trừng, cuối cùng chết thảm dưới kiếm của thanh niên.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn chắc hẳn vô cùng buồn bực, không ngờ mình lại chết vì Tiên Nhân khiến.
Tiên Nhân khiến mang đến vinh quang cho gia tộc hắn, nhưng khi mộ Tiên Nhân dị biến, quá nhiều thế lực đến đây, hắn đưa Tiên Nhân khiến ra nên bị người để mắt tới, đây là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ trách bản thân lúc này không nên nhận nhiệm vụ, nếu không cũng không dễ dàng bị người theo dõi như vậy.
Lúc này thanh niên đi lấy Tiên Nhân lệnh, ánh mắt hắn nhìn về chiếc nhẫn không gian trên ngón tay lão giả áo đen.
Lấy nhẫn không gian ra, thần niệm tiến vào bên trong, quả nhiên tìm được lệnh bài.
"Hừ! Nhẫn không gian, Tiên Nhân khiến hai món bảo vật này rơi vào tay ngươi đúng là quá uổng."
Thanh niên cười lạnh một tiếng.
Nhưng, đúng lúc này, một âm thanh chợt vang lên: "Vậy chúng rơi vào tay ngươi có phải cũng lãng phí không?"
"Ai?"
Thanh niên nghe thấy giọng nói, biến sắc, lập tức căng thẳng hỏi.
"Ngươi là dị tộc phải không."
Âm thanh kia lại vang lên lần nữa.
Nghe thấy hai chữ dị tộc, sắc mặt thanh niên lập tức trở nên cực kỳ khó coi, mình ẩn nấp kỹ vậy mà thân phận vẫn bị người nhìn thấu.
"Hừ! Muốn chết!"
Vút!
Thanh niên dường như đã phát hiện vị trí của đối phương, vừa dứt lời, thân thể lập tức xoay chuyển, thanh kiếm trong tay hướng về một góc khuất đánh tới.
Vụt!
Thân ảnh Tần Diệp xuất hiện, người vừa nói chuyện chính là hắn.
"Hừ!"
Thanh niên thất kiếm một kiếm, thấy Tần Diệp xuất hiện, hắn lại hét lớn một tiếng, linh lực trong cơ thể bùng nổ, dồn hết vào bảo kiếm trong tay, sau đó lại một lần hung hăng đâm về phía Tần Diệp.
Tần Diệp mỉm cười: "Sát khí thật nặng!"
Ngón tay hắn khẽ búng ra.
"Keng!"
Ngón tay của hắn khẽ búng, theo tiếng vang giòn tan, bảo kiếm của thanh niên suýt chút nữa đã rời khỏi tay.
Sắc mặt thanh niên đại biến, hắn không ngờ thực lực Tần Diệp lại khủng bố đến vậy.
Vút!
Cánh tay phải thanh niên vung lên, trường kiếm quét về yết hầu Tần Diệp.
"Ha ha..."
Tần Diệp cười ha ha, tay phải vươn ra, tóm chặt lấy thanh kiếm.
Thanh niên thấy vậy, biến sắc, muốn rút kiếm.
Nhưng, muộn rồi, tay phải Tần Diệp vừa dùng lực, bảo kiếm trong tay hắn gãy thành từng khúc.
Thanh niên lập tức kéo giãn khoảng cách với Tần Diệp, nhìn Tần Diệp với ánh mắt có chút kiêng kị.
Hắn nhìn thấy bóng dáng Thiếu chủ từ Tần Diệp, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
"Ngươi là ai?"
Sắc mặt thanh niên âm trầm hỏi.
"Tần Diệp."
Tần Diệp cũng không giấu giếm tên mình, mỉm cười nhìn thanh niên.
"Cái gì, ngươi chính là Tần Diệp!"
Thanh niên nghe thấy tên Tần Diệp, sắc mặt đại biến.
Mặc dù trước đó chưa từng gặp Tần Diệp, nhưng cái tên Tần Diệp hắn đã từng nghe qua, hơn nữa Tần Diệp này vẫn là người mà Thiếu chủ kiêng kị nhất.
Không ngờ lần đầu đến Đông Vực làm nhiệm vụ, lại gặp phải hắn.
"Ngươi cũng vì Tiên Nhân khiến mà đến?"
Thanh niên lạnh lùng hỏi.
"Đương nhiên."
Tần Diệp cười nhạt một tiếng.
"Tốt, đưa Tiên Nhân khiến cho ta đi."
Tần Diệp mỉm cười nhìn thanh niên.
Thanh niên dù kiêng kị thực lực của Tần Diệp, nhưng Tiên Nhân khiến này là thứ Thiếu chủ cần, cho dù phải chết hắn cũng muốn mang Tiên Nhân khiến này về.
"Tiên Nhân lệnh, ta không thể nào đưa cho ngươi được."
Thanh niên lắc đầu, từ chối Tần Diệp.
"Ồ? Ngươi không sợ chết sao?"
Tần Diệp nhướn mày, thanh niên trong nháy mắt cảm giác được nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống.
"Ngươi có giết ta, ta cũng không cho ngươi."
Gương mặt thanh niên kiên định, giọng điệu bên trong lộ ra vẻ quyết tuyệt, rõ ràng hắn là một sát thủ tinh nhuệ được dị tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, dù gặp phải cường giả không thể chiến thắng như Tần Diệp, cũng không hề sợ hãi.
"Ta ngược lại muốn xem, xương cốt của ngươi cứng đến mức nào."
Tần Diệp cười, một luồng khí tức cường hoành đến cực điểm bộc phát ra.
Ầm ầm!
Uy áp cường hoành đổ xuống người thanh niên, khiến toàn thân thanh niên run rẩy, mồ hôi nhễ nhại, hắn vẫn không chịu khuất phục, mà cắn răng kiên quyết nói: "Muốn ta giao Tiên Nhân lệnh, không có khả năng!"
"Giết!"
Thanh niên đột nhiên đánh ra một chưởng về phía Tần Diệp, chưởng lực kinh khủng như sóng triều cuộn trào về phía Tần Diệp.
"Chưởng pháp không tệ!"
Tần Diệp thấy vậy, khẽ gật đầu, khen ngợi một tiếng.
Sau đó, một ngón tay điểm ra.
Một chỉ này, tốc độ nhanh kinh người, theo liên tiếp tiếng nổ đoàng đoàng, chưởng lực của thanh niên trong nháy mắt bị phá.
Phụt phụt!
Thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài.
Trên đường bay ngược, thanh niên đột nhiên dang đôi cánh ra, trong chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt Tần Diệp.
"Trốn được sao?"
Tần Diệp thấy vậy, nhìn thanh niên đã trốn xa, khóe miệng vẽ lên một vòng cong lạnh lẽo: "Quả nhiên là Thiên Vũ tộc, xem ra thân phận không thấp, có thể là sát thủ do tên kia bồi dưỡng."
Sau đó, hắn lắc đầu: "Bất quá đụng phải ta, chỉ có thể coi như ngươi không may."
Bạn cần đăng nhập để bình luận