Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 59: Vương thất xuất thủ (length: 9239)

Sứ giả do nhị vương tử phái đến đều bị Liễu Sinh Phiêu Nhứ giết sạch, Nguyên Minh đương nhiên phải bẩm báo lại với Tần Diệp. Tần Diệp vốn đã rất ác cảm với cái gọi là đại vương tử và nhị vương tử, nên việc sứ giả của bọn chúng bị giết cũng chẳng sao, chỉ cần cảnh cáo Liễu Sinh Phiêu Nhứ một chút, để nàng đừng tự ý quyết định là được.
Thời gian cứ thế trôi qua trong bình lặng, Tần Diệp rảnh rỗi liền đi câu cá, hoặc tìm Ngô lão đầu đánh cờ, chuyện trong tông môn căn bản không cần hắn quan tâm, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo.
Đại vương tử từ chỗ Phùng Thanh Vân biết được thái độ của Tần Diệp, nên đã từ bỏ việc lôi kéo Thanh Phong Tông.
Nhị vương tử đợi mấy ngày, không thấy tin tức gì về Trình Cô, liền phái người đi điều tra, lại biết được đoàn người của Trình Cô vừa vào Thanh Phong Tông liền bặt vô âm tín.
Kết quả quá rõ ràng, bọn họ đã gặp chuyện không may, việc này khiến nhị vương tử giận tím mặt, Thanh Phong Tông lại dám không biết điều như thế, ngay cả sứ giả của mình cũng dám giết, thế là hắn vào cung giật dây Tần Vương đối phó Thanh Phong Tông.
"Phụ vương, Thanh Phong Tông vừa mới quật khởi đã giết Dương Lăng Hầu của ta, lòng lang dạ thú đã lộ, nếu không trấn áp, thiên hạ bá tánh sẽ nhìn chúng ta thế nào? Các tông môn khác mà bắt chước theo thì Đại Tần vương triều còn quản lý thiên hạ kiểu gì?"
Nhị vương tử cung kính thưa với Tần Vương.
Tần Vương nghe nhị vương tử tâu, liền trầm mặc, một hồi lâu mới lên tiếng: "Thanh Phong Tông làm quả thật có hơi quá đáng, dù sao Dương Lăng Hầu cũng là Hầu gia của Đại Tần vương triều, có công trạng rõ ràng, cứ thế bị giết, vương thất ta không thể không có chút biểu thị."
Tần Vương trong lòng biết rõ vì sao nhị vương tử giờ mới tâu việc này. Hai vị vương tử làm gì, sao qua mắt được hắn. Dương Lăng Hầu đã chết, nếu có thể lôi kéo được Thanh Phong Tông cũng là một lựa chọn tốt, cho nên hắn muốn xem hai vị vương tử ai có bản lĩnh này, nhưng kết quả hắn nhận được lại là hai vị vương tử đều thất bại.
Hơn nữa, sứ giả do nhị vương tử phái đi còn bị hôi phi yên diệt.
Đây không chỉ là tát vào mặt nhị vương tử, mà là trực tiếp không xem Đại Tần vương triều ra gì, một thế lực như vậy không thể để nó tiếp tục lớn mạnh. Thanh Vân Tông đã có một kẻ không khống chế được, nếu lại xuất hiện một thế lực giống Thanh Vân Tông nữa thì Thanh Châu có còn là Thanh Châu của Đại Tần nữa không?
Đã không thể vì Đại Tần ta sử dụng, vậy thì tiêu diệt nó đi.
"Phụ vương, thật ra chúng ta không cần ra tay, mà hãy để Thanh Vân Tông liên hợp với các tông môn khác cùng ra tay là được. Nhi thần tin chắc bọn họ sẽ không muốn nhìn Thanh Phong Tông quật khởi." Nhị vương tử lại tiếp lời.
Lần này, rõ ràng hắn mang tư thù, tin Phùng Thanh Vân ủng hộ đại vương tử là chuyện vô cùng quan trọng không thể lừa gạt được hắn. Phùng Thanh Vân đã ủng hộ đại vương tử, vậy thì Thanh Vân Tông tất nhiên cũng là phe cánh của đại vương tử, thế nên Thanh Vân Tông chính là kẻ địch của hắn.
Thanh Vân Tông và Thanh Phong Tông đều là kẻ địch của hắn, vậy cứ để hai kẻ địch này đánh nhau một mất một còn đi.
Dù kết quả thế nào, người có lợi cũng là hắn.
Đương nhiên, kết quả tốt nhất là lưỡng bại câu thương, cùng nhau hủy diệt mới là điều hắn mong muốn thấy.
Hắn cũng tin rằng phụ vương chắc chắn sẽ đồng ý với đề nghị của hắn, dù sao Thanh Vân Tông ở Thanh Châu là một thế lực lớn mạnh nhất, từ trước đến nay bị vương thất Đại Tần kiêng kị, nay có cơ hội này, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, Tần Vương nghe hắn trình bày xong liền gật đầu, "Đề nghị của ngươi rất tốt. Chuyện này cứ để Thanh Vân Tông đi làm, cô muốn nhân chuyện Thanh Phong Tông này tuyên bố với các tông môn trong thiên hạ rằng dù có Tông Sư tọa trấn cũng không thể vô pháp vô thiên. Luật pháp Đại Tần là luật pháp của thiên hạ, dù là tông môn cũng phải tuân theo pháp luật của Đại Tần ta."
"Đa tạ phụ vương." Nhị vương tử trong lòng mừng rỡ, hành động lần này vừa tiêu diệt Thanh Phong Tông, vừa làm suy yếu Thanh Vân Tông, nhất cử lưỡng tiện.
Không lâu sau khi nhị vương tử rời khỏi hoàng cung, một thái giám cầm vương lệnh dẫn theo hơn chục cấm vệ quân tiến về Thanh Châu.
Mọi hành động của Đại Tần vương thất đều bị các thế lực trong thiên hạ giám sát, cho nên rất nhanh đã biết ngọn nguồn sự việc, những thế lực này quả thực thủ đoạn thông thiên, ngay cả đối thoại giữa nhị vương tử và Tần Vương cũng bị tiết lộ.
Có những người chưa từng nghe đến Thanh Phong Tông, sau khi tìm hiểu thông tin xong liền giật mình kinh hãi, một nơi heo hút như Thanh Châu mà lại có cả cường giả Tông Sư.
Cường giả Tông Sư ở ngoài Đại Tần Vương Triều chỉ có chừng mười người, nhưng đó chỉ là bề ngoài, còn những người giấu kín thì không ai biết, dù sao cũng có những người đột phá Tông Sư sẽ không khoe khoang, lại có một số tông môn hùng mạnh bề ngoài chỉ có một Tông Sư nhưng bên trong trời mới biết có mấy người.
Nhà ai chẳng có chút át chủ bài.
Trên đường đi không xảy ra chuyện gì, sứ giả của Tần Vương rất nhanh đã đến Thanh Vân Tông, cũng thuận lợi gặp được Mục Đồng, chưởng môn đương nhiệm của Thanh Vân Tông.
Sứ giả cầm vương lệnh trong tay, nói: "Mục tông chủ, đại vương sai ta mang vương lệnh đến. Ý của đại vương là Thanh Phong Tông không tuân theo vương thất, giết hại công thần, tội không thể tha, cần phải giết một người để răn đe trăm kẻ."
"Thanh Phong Tông đang ở Thanh Châu, đại vương muốn Thanh Vân Tông làm sạch mọi điều ô uế, bình định lại trật tự, đây là cơ hội tốt để Thanh Vân Tông lập công, Mục tông chủ phải nắm lấy nhé."
Mục Đồng: "..."
Mục Đồng rất muốn nói một câu, hắn không nắm chắc được! Hắn căn bản không muốn ngay lập tức đối đầu với Thanh Phong Tông, hơn nữa còn vừa mới ra lệnh cho đệ tử không được gây xung đột với Thanh Phong Tông, giờ vương thất lại bắt hắn ra tay, chẳng phải là đang vả mặt hắn sao? Chưởng môn Thanh Vân Tông hắn chẳng lẽ không cần mặt mũi à?
Nhưng mà, lão tổ còn chưa đột phá Đại Tông Sư, hắn căn bản không có tư cách đối đầu với vương thất.
Mục Đồng rất cay đắng, vương thất quá đáng, không tự mình ra tay mà lại muốn Thanh Vân Tông xuất thủ, nơi này chắc chắn có ý muốn làm suy yếu thực lực của Thanh Vân Tông.
"Mục tông chủ, vương lệnh của đại vương ngài là nhận hay không nhận đây?"
Ánh mắt của sứ giả nhìn chằm chằm Mục Đồng, mọi cử động của Mục Đồng đều được hắn ghi nhớ trong lòng để về bẩm báo lại với đại vương.
"Vương lệnh này, xin thứ lỗi ta không thể nhận."
Mục Đồng vẫn từ chối nhận vương lệnh, đứng trên góc độ của hắn mà nói, lúc này Thanh Vân Tông căn bản không thể đánh nhau một sống một chết với Thanh Phong Tông.
"Ngươi..."
Sứ giả không ngờ Mục Đồng lại dám từ chối không nhận mệnh lệnh của Tần Vương, chẳng lẽ cũng vì mình là cường giả Tông Sư liền coi trời bằng vung, không xem đại vương ra gì?
Sứ giả cười lạnh nói: "Mục tông chủ là cường giả Tông Sư, thân phận quả nhiên khác biệt, bây giờ ngay cả vương lệnh của đại vương cũng dám từ chối. Bất quá, đại vương đã sớm đoán trước Mục tông chủ sẽ không nhận vương lệnh, cố ý bảo ta chuyển lời đến Mục tông chủ."
"Lời gì?" Mục Đồng hỏi.
"Đại Tần vương thất đã dám để lão tổ Thanh Vân Tông tiến thêm một bước, thì tự nhiên cũng có cao thủ áp chế được hắn, Mục tông chủ đừng quên, Thanh Vân Tông chỉ là tông môn thất phẩm, còn kém xa so với các châu khác."
"Đại Tần vương thất đã có năng lực trở thành chủ nhân của cả tám châu, sao có thể không có chút thủ đoạn ngăn cản?"
"A, Tông Sư tuy mạnh nhưng cũng không phải vô địch, Mục tông chủ ngài nói có đúng không?"
Sứ giả đe dọa.
Ý của Tần Vương rõ ràng quá, dù lão tổ Thanh Vân Tông đột phá Đại Tông Sư thì vương thất cũng có biện pháp trấn áp. Bằng cái gì mà trấn áp, quá rõ ràng Tần Vương đây là ám chỉ Đại Tần vương thất có cường giả Đại Tông Sư tọa trấn.
Đại Tần vương thất lại có cường giả Đại Tông Sư tọa trấn, mà lại chắc chắn không phải là Đại Tông Sư bình thường, điều này thật sự làm Mục Đồng kinh hãi, trách sao bọn chúng dám làm giao dịch với Thanh Vân Tông, dù cho lão tổ có đột phá Đại Tông Sư thì nếu dám có mưu đồ làm phản thì Đại Tần vương thất cũng vẫn có thể trấn áp.
Đại Tông Sư không giống Tông Sư, bên ngoài thì nói chỉ có mười vị Tông Sư nhưng đó chỉ là lừa dối thế nhân thôi. Tông Sư dù đột phá có chút khó nhưng cái độ khó này chắc chắn là thấp hơn nhiều so với đột phá Đại Tông Sư, qua nhiều năm như vậy, không ai biết đã có bao nhiêu Tông Sư nữa.
Chỉ tính riêng Thanh Châu, ngoài sáng trong tối cũng đã có không dưới tám vị Tông Sư, thêm cả Thanh Phong Tông nữa thì đã là mười người rồi. Đây là Thanh Châu cằn cỗi, thì bảy châu còn lại e là nhiều hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận