Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 300: Cạm bẫy (length: 7983)

"Tông chủ nhà ta đã nói rồi, đối với bảo vật của Bạch Hạc Sơn cũng không hứng thú, hảo ý của Vũ An Hầu, tông chủ nhà ta xin nhận tấm lòng."
Tào Chính Thuần mỉm cười cự tuyệt lời mời của Vũ An Hầu.
"Vậy thì thật đáng tiếc."
Trên mặt Vũ An Hầu lộ ra vẻ tiếc nuối, tiếp đó lại mời mấy thế lực khác, cùng nhau nghiên cứu thảo luận phương pháp phá trận.
Vũ An Hầu lập tức lôi kéo nhiều thế lực tham gia phá trận như vậy, liền gạt bỏ những thế lực nhỏ yếu ra ngoài, như vậy sẽ tăng lên rất nhiều khả năng đạt được bảo vật.
Những thế lực nhỏ yếu kia cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra ý đồ của Vũ An Hầu, bọn hắn rất nhanh liền liên minh với nhau, một khi phá được trận pháp, bọn họ sẽ xông vào ngay.
Nếu như thật sự là bảo vật vô song tuyệt thế, thì sự mạo hiểm này vẫn đáng để đánh cược một phen.
"Vị này chắc là Diệp cô nương đây."
Chiêm Thiên Hòa mỉm cười đi tới, hướng Diệp Thiến Nhi chào hỏi.
Diệp Thiến Nhi trước đó thấy Chiêm Thiên Hòa và Tần Diệp cười nói vui vẻ, biết hắn là nhân vật lớn, lập tức cung kính thi lễ.
Diệp Vũ vừa rồi đã nghe qua thân phận của Chiêm Thiên Hòa, ôm quyền hành lễ nói: "Hội trưởng Chiêm, ngươi tìm muội muội ta?"
Chiêm Thiên Hòa cười gật đầu: "Không sai! Nghe nói, Tần tông chủ dạo gần đây luôn ở Diệp gia các ngươi, lại thu Diệp cô nương làm đồ đệ, cho nên đặc biệt đến xem Diệp cô nương."
Diệp Vũ khẽ lắc đầu, "Hội trưởng Chiêm chỉ sợ nhầm rồi, Tần tông chủ không hề thu muội muội ta làm đồ đệ, chỉ là để nàng bái nhập Thanh Phong Tông thôi."
"Ha ha..."
Chiêm Thiên Hòa cười ha hả, nói: "Ta tuy rằng biết Tần tông chủ chưa lâu, nhưng lại biết cách làm người của hắn, hắn sẽ không dễ dàng thu đệ tử, hẳn là còn cần quan sát một thời gian, bất quá theo ta thấy, ngày đó sẽ không còn xa."
"Thật vậy sao?"
Diệp Vũ kinh ngạc nhìn Chiêm Thiên Hòa, không biết lời Chiêm Thiên Hòa nói có phải là thật không.
"Đương nhiên là thật."
Chiêm Thiên Hòa cười gật đầu.
"Nếu thật là như vậy, đó chính là phúc của muội muội ta."
Diệp Vũ cảm khái nói.
"Ta ở Vân Châu cũng quen biết không ít thế lực, nếu như Diệp gia ngươi gặp phải phiền phức gì, có thể liên hệ tông môn chứng nhận hiệp hội, bọn họ sẽ báo cho ta, nếu giúp được gì ta nhất định sẽ giúp."
"Vậy xin đa tạ hội trưởng Chiêm."
Diệp Vũ nhíu mày, nhưng cũng không cự tuyệt hảo ý của Chiêm Thiên Hòa, hắn biết Chiêm Thiên Hòa làm vậy là vì nể mặt Tần tông chủ, nên mới đối với hai người tiểu nhân vật như bọn hắn hiền hòa như vậy.
Chiêm Thiên Hòa lúc này ánh mắt nhìn về phía Bạch Hạc Sơn, thở dài nói: "Cũng không biết bên trong Bạch Hạc Sơn này rốt cuộc cất giấu bảo bối gì? Lại có đại trận như vậy bảo vệ, người bày trận này chắc là không đơn giản."
"Không có bảo bối gì, cũng chỉ là một tòa cung điện, còn có mười hai tượng kim nhân."
Diệp Thiến Nhi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Giọng của nàng tuy nhỏ, nhưng lại bị Chiêm Thiên Hòa nghe được.
Chiêm Thiên Hòa không khỏi nhìn về phía Diệp Thiến Nhi, hỏi: "Cô nương làm sao biết nơi này có cung điện? Còn có kim nhân?"
"Từng vào rồi mà." Diệp Thiến Nhi trả lời.
"Cô nương vào lúc nào?" Chiêm Thiên Hòa nghe vậy, biến sắc, sau đó hỏi dồn.
"Ngay lúc tranh tài..."
Diệp Thiến Nhi mới nói được tới đây, Diệp Vũ thấy tình hình không ổn, lập tức cắt ngang lời nàng, nhanh chóng nói: "Xin lỗi, hội trưởng Chiêm, muội muội ta cả ngày thích nói nhảm, Bạch Hạc Sơn có đại trận như thế bảo vệ, sao có thể vào được chứ."
Chiêm Thiên Hòa khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy lời Diệp Thiến Nhi nói không giống giả, hơn nữa vừa rồi rõ ràng là buột miệng thốt ra.
Người thường nói những lúc thế này, độ tin cậy mới cao.
Nhưng mà, Diệp Vũ nói cũng đúng, Bạch Hạc Sơn có đại trận như thế bảo vệ, những cường giả Tông Sư như bọn hắn còn không thể vào được, chứ đừng nói Diệp Thiến Nhi chỉ là một nữ lưu hạng người.
Bị Diệp Vũ cắt ngang lời, Diệp Thiến Nhi không vui, giậm chân vội kêu lên: "Ca, ta vào rồi mà, là cùng Tần Diệp vào cùng, sao các ngươi lại không tin chứ."
"Hội trưởng Chiêm, muội muội ta chắc là phát bệnh rồi, ta mang nàng đi trị một chút."
Nói xong, liền kéo Diệp Thiến Nhi đi.
Chiêm Thiên Hòa nhìn bóng lưng hai người rời đi, tâm tình lại mãi không thể bình tĩnh, hắn không cho rằng Diệp Thiến Nhi nói dối, mà câu cuối cùng nàng nói là cùng Tần Diệp vào cùng.
Hắn đột nhiên nhớ tới Tần Diệp đã sớm đến Vân Châu, sau đó ở lại Diệp gia, thêm việc bây giờ Tần Diệp đối với bảo tàng Bạch Hạc Sơn biểu hiện bộ dáng không hề ham muốn, điều này khiến hắn không khỏi nghĩ đến một khả năng, bảo tàng Bạch Hạc Sơn có lẽ đã bị Tần Diệp lấy đi.
Tê!
Nghĩ đến đây, Chiêm Thiên Hòa không khỏi cảm thấy một trận hoảng sợ, nếu Tần Diệp đã lấy bảo tàng, vậy tại sao vẫn còn bảo vật xuất hiện?
Đại Tông Sư cường giả như Tần Diệp ra tay, tuyệt đối không thể có chuyện còn sót bảo vật, dù có sót thì cũng là do hắn cố ý để lại, vậy tại sao hắn muốn cố ý để lại?
Mà thời gian bảo vật này xuất hiện cũng quá đúng dịp, không sớm không muộn, cứ nhất thiết là hôm nay xuất hiện, mục đích của nó là gì?
Chẳng lẽ là muốn dẫn dụ một số người đến đây?
"Cạm bẫy!"
Chiêm Thiên Hòa trầm tư suy nghĩ một hồi, khi hắn nhìn thấy cách đó không xa mười vạn thiết giáp quân đang tuần tra qua lại, lập tức giật mình, không khỏi nghĩ đến hai chữ này.
Vương thất Đại Tần khi biết Tần Diệp sắp đến Vân Châu tham gia lôi đài luận võ, thế là trong đêm điều động mười vạn thiết giáp quân vào Vân Châu ẩn nấp, muốn phục kích Tần Diệp.
Tin tức này bị Tần Diệp phát hiện, thế là tương kế tựu kế, bày ra một màn như vậy.
Nghĩ đến đây, Chiêm Thiên Hòa không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh, những người này ai nấy đều thèm muốn bảo vật bên trong Bạch Hạc Sơn, nhưng lại không hề hay biết đây chỉ là cái bẫy do người khác đã đào sẵn.
Hắn có thể tưởng tượng được, nơi này chẳng mấy chốc sẽ máu chảy thành sông.
Mà người giật dây kia, lại ung dung ngồi trên Điếu Ngư Đài, một bộ dạng việc không liên quan đến mình.
Mặc dù Chiêm Thiên Hòa đã đoán được chân tướng, nhưng hắn cũng không dám nói cho người khác, trừ phi hắn thật sự không muốn sống nữa.
Diệp Vũ thì mang Diệp Thiến Nhi đến trước mặt Tần Diệp, kể lại hết sự việc vừa nãy cho Tần Diệp.
Tần Diệp liếc nhìn Diệp Thiến Nhi đang một bộ dạng làm sai chuyện, cười cười nói: "Không có gì to tát cả, Chiêm Thiên Hòa là người thông minh, hắn sẽ không nói ra đâu."
Sau đó, Tần Diệp để Vạn Trần dạy dỗ Diệp Thiến Nhi các quy tắc tông môn.
Chờ bọn họ rời đi, Tào Chính Thuần nói: "Công tử, đã điều tra, đột nhiên có rất nhiều người tới, không biết là thế lực nào."
"Những kẻ này chẳng qua đều là tép riu thôi, kẻ thực sự muốn câu mới là cá lớn, ta đã dò xét một lượt, cũng không dò được tung tích của bọn chúng." Tần Diệp nói.
"Bọn chúng có thể đã vào trong rồi không?"
Tào Chính Thuần hỏi.
"Sẽ không, ta đã để lại thần niệm bên trong, mọi hành động bên trong đều nằm trong lòng bàn tay ta, bọn chúng hoặc là chưa tới, hoặc là có đến nhưng có biện pháp ẩn nấp đặc biệt."
Tần Diệp nói tiếp: "Nơi này chẳng mấy chốc sẽ không còn yên tĩnh nữa, ngươi sắp xếp chút đi, bảo vệ tốt cho bọn họ."
"Công tử yên tâm, chúng ta đã sớm sắp xếp xong nơi ẩn nấp, tuyệt đối giữ bí mật, trước cứ cho họ tới đó, rồi cho Đại Tế Ti đi bảo hộ là đủ."
Tần Diệp gật nhẹ đầu, nơi này chẳng mấy chốc sẽ xảy ra chiến đấu, hắn cũng không có sức lực bảo vệ Vạn Trần, vì thế trước hết đưa bọn họ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận