Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1721: Luân Hồi Thạch thuộc về (5) (length: 5840)

"Người này thiên phú không tệ đấy."
Liễu Sinh Phiêu Nhứ nói với Tần Diệp.
"Đúng là bất phàm."
Tần Diệp khẽ gật đầu tán thưởng: "Người này quả thực có thiên phú không yếu, nếu để hắn trưởng thành, chí ít cảnh giới Võ Đế không phải là cuối cùng của hắn, chỉ tiếc lại là một dị tộc."
Nói xong, Tần Diệp khẽ lắc đầu, trên mặt thoáng lộ chút tiếc nuối, nếu người này không phải dị tộc, hắn đã thu nạp vào môn hạ rồi.
Đương nhiên, không phải Tần Diệp kỳ thị dị tộc, mà là dù hắn có ý thu nhận dị tộc vào môn hạ, những dị tộc này cũng chưa chắc đồng ý.
Cho nên, Tần Diệp cũng bỏ cái ý nghĩ không nên có này, nếu không phải vậy, người này đã có thể gia nhập môn hạ của hắn rồi.
Thiếu niên hoàng kim tộc mỗi bước đi, khí thế trên người lại cường đại thêm một phần, theo khí thế của hắn ngày càng mạnh mẽ, trên người hắn dường như có một luồng lực lượng cường đại muốn bùng nổ ra ngoài.
"Đây là muốn đột phá..."
Dù cho những lão già đã trải qua vô số năm tháng lúc này cũng đều mở to mắt nhìn, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Có thể trong lúc kịch chiến mà đột phá cảnh giới, đều là những thiên kiêu tuyệt thế.
"Khí thế lên đến đỉnh điểm, hắn sắp ngưng tụ pháp tướng."
Đang lúc không ít người ủ rũ cúi đầu thì khí thế của thiếu niên hoàng kim tộc đã đạt đến đỉnh cao.
Ngay trong tích tắc, thiếu niên hoàng kim tộc bắt đầu ngưng tụ pháp tướng.
"Không hổ là Thiếu chủ của tộc ta, thiên phú vô song, Thiếu chủ nhất định dẫn dắt tộc ta một lần nữa leo lên vũ đài thiên hạ đại thế, hoàng kim tộc ta tuyệt đối không thể kết thúc như vậy được."
Trong cung điện hoàng kim, một loạt lão giả đang ngồi xếp bằng, trong đó một lão giả thấy Thiếu chủ nhà mình sắp đột phá Võ Hoàng, không khỏi bật cười.
Các lão giả khác cũng vì đó mà phấn chấn, lộ ra vẻ tươi cười.
Từ khi hoàng kim tộc bị Hổ tộc diệt quốc, người hoàng kim tộc còn lại thực sự sống một ngày bằng một năm, bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ vẫn trốn đông trốn tây, cũng chỉ thi thoảng thả một người hoàng kim tộc ra ngoài hoạt động một chút.
Điều hoàng kim tộc sợ nhất chính là Hổ tộc trả thù, cho nên khu vực bọn họ hoạt động đều là những nơi xa xôi, nằm ngoài tầm kiểm soát của Hổ tộc.
"Hoàng kim tộc ta suy tàn đã nhiều năm như vậy, ông trời cuối cùng cũng mở mắt, cho hoàng kim tộc ta xuất hiện một vị thiên tài thiên phú vô song, chỉ cần chúng ta bồi dưỡng hắn thành Võ Tiên, hoàng kim tộc ta có thể một lần nữa đứng lên."
Một vị lão tổ dựng râu trợn mắt nói, càng về sau càng hưng phấn vung tay múa chân, không còn dáng vẻ đoan trang bình thường.
Các lão tổ khác đều lộ vẻ ghét bỏ, nhưng trên mặt đều tươi cười, bọn họ đều đã già, không còn khả năng che chở cho tộc nhân, chỉ có thể bồi dưỡng những cường giả mới, mà Thiếu chủ của họ lại có thiên phú vô song, họ nhất trí cho rằng với thiên phú của Thiếu chủ nhà mình, tương lai cao nhất không phải Võ Thần thì cũng là Võ Tiên.
Còn những thiếu niên khác có thiên phú không kém khi thấy hắn bắt đầu đột phá Võ Hoàng thì mặt ai nấy đều đầy vẻ cay đắng, nếu chuyện này xảy ra ở sau lưng họ, họ nhiều nhất cũng chỉ ngưỡng mộ một chút, thậm chí còn sùng bái, nhưng chuyện này xảy ra ngay trước mặt bọn họ, chẳng phải là muốn đánh nát đạo tâm của họ sao?
"Hừ! Muốn đột phá, mơ đẹp đấy."
Hổ Ngạn thấy cảnh này, cười lạnh một tiếng, liền lao đến giết hắn.
"Hổ Ngạn động rồi!"
Thấy Hổ Ngạn khẽ động, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả vũ tu, ai cũng biết Hổ Ngạn chắc chắn là muốn ngăn cản hắn đột phá.
"Không biết Hổ Ngạn có thể ngăn được hắn đột phá không..."
Thấy Hổ Ngạn ra tay, những võ tu không muốn cho thiếu niên hoàng kim tộc đột phá đều nảy ra đủ loại suy nghĩ.
"Hừ! Thái tử nhà ta có thiên phú vô song, từ nhỏ đã được lão tổ chỉ dạy, mới chính là thiên tài thực sự của Hắc Hổ tộc chúng ta, hoàng kim tộc chẳng qua là một tộc suy tàn, quốc đô đã bị Hổ tộc tiêu diệt, sao có thể so với Thái tử nhà ta, Thái tử nhà ta nhất định là người thắng cuối cùng."
Thấy không ít người không tin Hổ Ngạn, cường giả Hắc Hổ tộc vô cùng bất mãn, lạnh lùng nói.
Nhưng mà, vừa dứt lời, tròng mắt của hắn suýt chút nữa trừng rách ra.
Chỉ thấy Hổ Ngạn mang theo khí thế kinh khủng xông về phía thiếu niên hoàng kim tộc, nhưng khi công kích của Hổ Ngạn còn cách thiếu niên hoàng kim tộc chưa đến một thước thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình cản lại.
Sau đó, cả người Hổ Ngạn bị đánh bay ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt của các cường giả Hắc Hổ tộc đều đen lại.
Bọn họ vừa mới khoe Thái tử nhà mình, giờ Hổ Ngạn đã bị đánh bay, thật mất mặt, có thể rút lại những lời vừa nói được không?
"Quá mạnh, pháp tướng của hắn sắp ngưng tụ thành công rồi."
Thấy Hổ Ngạn bị đánh bay, ngay cả lão giả bên cạnh Thiếu chủ giao long tộc cũng không nhịn được mà than một câu.
Thấy Hổ Ngạn lần nữa lao tới, thiếu niên hoàng kim tộc nhìn Hổ Ngạn một chút, lạnh nhạt nói: "Thiên phú của ngươi rất mạnh, có tư chất thành đế, tiếc là so với ta còn kém xa lắm. Ngươi có tư chất thành đế, còn ta thì có tư chất thành tiên, ngươi và ta chính là khác biệt trời vực, ta là trời cao vời vợi, còn ngươi chỉ có thể là đất."
Vừa dứt lời, chỉ thấy kim quang lóe lên, như thể thiên đạo giáng thế, tựa như Niết Bàn trùng sinh, ngay lúc này, trên đầu thiếu niên hoàng kim tộc xuất hiện một bóng người khổng lồ, đó là một thân ảnh hoàng kim tộc cao ngạo, lại đội vương miện, trong con ngươi lóe lên những tia kim quang thần bí, vẻ mặt uy nghiêm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận