Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 1686: Theo sát phía sau (length: 7694)

"Nơi này là Đông Vực, không có chứng cứ, sợ cái gì."
Hổ Kiền cười lạnh, băng lãnh nói.
"Thế nhưng dù sao nhiều người như vậy, người phức tạp, liền sợ có người sẽ nói ra."
Hổ Ngạn vẫn còn có chút lo lắng.
Hổ Kiền hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói ra: "Hừ! Nói ra, thì sao, không có trăm phần trăm chứng cứ, bọn hắn có thể bắt ta thế nào."
Hổ Ngạn nghĩ cũng phải, với thiên phú của Hổ Kiền đừng nói là ở trong tộc được coi trọng, chính là trong Hổ tộc đều được không ít nhân vật lớn ưu ái, những chủng tộc kia dù có biết tộc nhân bị Hổ Kiền giết chết, thì lại có thể thế nào, ai dám đi gây sự với Hổ tộc, vậy đơn giản là muốn chết.
Hổ Kiền sở dĩ không sợ hãi chút nào như vậy, phía sau chính là chỗ dựa Hổ tộc.
"Chúng ta đi phía trước đi."
Hổ Kiền chỉ để lại một số người nhặt chút linh dược, còn mình thì dẫn Hổ Ngạn đuổi theo Tần Diệp.
Bọn hắn không thể quá tụt hậu so với Tần Diệp, nếu không bảo vật liền sẽ rơi vào tay Tần Diệp, đến lúc cuối cùng quyết chiến, dù có giết được Tần Diệp, những bảo vật này cũng phải chia.
Nhưng nếu bọn hắn tìm được bảo vật trước Tần Diệp một bước, thì những bảo vật này sẽ toàn bộ thuộc về bọn hắn.
Sau khi bọn hắn rời đi, những dị tộc khác đến sau, cũng chỉ để lại một số người nhặt linh dược, phần lớn thì muốn đuổi kịp bước chân Tần Diệp.
Thậm chí có tin tức lan truyền rằng, Tần Diệp đã phát hiện quan tài Cửu U Võ Đế, chỉ cần đuổi kịp Tần Diệp, liền có thể tìm được quan tài Cửu U Võ Đế, đồng thời có thể nhận được truyền thừa của Cửu U Võ Đế.
Một số võ tu tự cho rằng có thực lực cường đại, cũng từ bỏ việc hái linh dược, chọn đi theo Tần Diệp, rõ ràng là trong mắt không ít người, có được truyền thừa của Cửu U Võ Đế, vẫn có giá trị hơn việc hái mấy linh dược này.
Nhưng, những tán tu kia hoặc các môn phái nhỏ, tiểu gia tộc, thì không đi góp náo nhiệt như vậy, theo họ nghĩ, dù tìm được mộ Cửu U Võ Đế, những bảo vật bên trong cũng không tới lượt họ, thà đi nhặt nhiều chút linh dược còn hơn.
Về phần công pháp gì đó, đem linh dược bán đi, tự nhiên có thể mua được, không cần phải mạo hiểm.
Dù linh dược ở đây khắp nơi, Tần Diệp cũng chỉ dừng chân một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Linh dược ở đây tuy nhiều, nhưng đa số vẫn chỉ là niên đại thấp.
Đối với những linh dược bình thường này, niên đại cao không có nghĩa là giá trị của chúng cũng cao.
Giống một số linh dược niên đại rất cao, nhưng dược lực không cao, vẫn không bán được giá cao.
Càng đi sâu vào bên trong, số linh dược nhìn thấy càng nhiều, mà những linh dược này cấp bậc cũng rất cao.
Đối với những linh dược này, Tần Diệp đều lựa chọn những linh dược tương đối hiếm thấy để hái.
"Sư tôn, cái này có phải là hắc cổ hoa?"
Mộc Dao Nhi đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa kì lạ mọc dưới một tảng đá lớn, đóa hoa này vậy mà toàn thân màu đen, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn thấy.
Mộc Dao Nhi nói xong, hưng phấn tiến đến hái.
Tần Diệp ban đầu không có động tĩnh, nhưng khi Mộc Dao Nhi đến gần, hắn lại thấy bùn đất gần hắc cổ hoa có chút dị động, thậm chí một móng vuốt đã thò ra từ bùn đất, lộ ra tư thế công kích.
"Trở lại!"
Tần Diệp xòe tay phải ra, một lực hút phát ra, hút Mộc Dao Nhi trở lại.
Mộc Dao Nhi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngây thơ hỏi: "Sư tôn, sao vậy?"
"Một số linh dược có yêu thú cường đại canh giữ, nếu ngươi hái thì không cẩn thận sẽ mất mạng."
Tần Diệp nhắc nhở.
"A! Yêu thú ——"
Mộc Dao Nhi giật mình, nàng đương nhiên biết rất nhiều linh dược trân quý đều có yêu thú bảo vệ, nhưng đóa hắc cổ hoa này, nàng lại không nhìn thấy yêu thú đâu cả, nếu không nàng cũng sẽ không không có phòng bị gì mà đến hái.
"Sư tôn, đệ tử không nhìn thấy yêu thú mà."
Mộc Dao Nhi ngập ngừng nói.
Tần Diệp cười nói: "Có một số yêu thú, không nhất định ở trên mặt đất, cũng có thể trốn dưới đất."
"Ngươi nhìn chỗ đó."
Tần Diệp chỉ vào chỗ vừa nãy có dị động.
Mộc Dao Nhi lập tức nhìn về chỗ Tần Diệp chỉ, lúc đầu nàng còn không thấy gì, nhưng có lẽ con yêu thú kia nghe thấy giọng của Tần Diệp, liền rút móng vuốt đang thò ra trong bùn đất vào.
"Thấy chưa?" Tần Diệp hỏi.
"Ừm, thấy rồi."
Mộc Dao Nhi sợ đến mặt mày tái nhợt, nếu không nhờ sư tôn kéo lại kịp thời, có lẽ nàng vừa nãy đã bị con yêu thú này đánh lén rồi.
Tần Diệp tiếp tục chỉ dẫn: "Càng là bảo vật trân quý, càng có yêu thú cường đại bảo vệ, yêu thú ở đây không giống bên ngoài, chúng sống rất lâu, thậm chí còn lâu hơn ngươi nghĩ, những yêu thú này thực lực không phải bình thường."
"Sư tôn, đệ tử biết rồi, sẽ không lỗ mãng nữa."
Mộc Dao Nhi cười khổ gật đầu.
"Đi thôi! Hắc cổ hoa này tuy tốt, nhưng dù sao cũng là vật có chủ, chúng ta không cần tranh đoạt với nó."
Tần Diệp vừa cười vừa nói.
Tần Diệp dẫn theo mấy người tiếp tục tiến lên, dọc đường quả nhiên khiến bọn họ mở mang tầm mắt, ngoài các loại kỳ trân dị bảo, còn phát hiện một vài yêu thú.
Thực lực của những yêu thú này không phải dạng vừa, có những con đạt đến cảnh giới Võ Hoàng.
Tần Diệp bọn họ tại một khu vực trong núi đã phát hiện những linh dược trân quý, giá trị những linh dược này không thể xem thường, mỗi một cây mang ra bán đi, chỉ sợ có thể đổi được một bộ công pháp Địa cấp trung cao.
Nhưng mà, Tần Diệp không tùy tiện hái, bởi vì hắn cảm nhận được nơi này có một con yêu thú cường đại bảo vệ.
Quả nhiên, khi Tần Diệp bọn họ tỏ vẻ hứng thú với mấy linh dược này, một con yêu thú thực lực Võ Hoàng đột nhiên xuất hiện, gầm thét về phía Tần Diệp bọn họ.
Tần Diệp chỉ hơi để lộ chút khí tức, đã khiến con yêu thú đó sợ đến suýt ngã quỵ xuống đất.
Tần Diệp nhìn con yêu thú, thản nhiên nói: "Chúng ta đến đây chỉ là hái chút linh dược, chứ không mang đi hết, sẽ không làm hại ngươi."
Con yêu thú kia ô hô một tiếng, liền rút lui, rất nhanh đã mất dạng, hiển nhiên nó không cần đến cả đám linh dược này.
Đối với những yêu thú này mà nói, sau khi cảm nhận được nguy hiểm, sẽ rời đi nơi đó, đợi khi không còn nguy hiểm nữa, nó sẽ trở lại.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu hái đi, nhưng không cần quá tham lam, nên chừa lại chút ít cho người ta, dù sao đây là địa bàn của người ta."
Tần Diệp khẽ cười nói.
Nói xong, Tần Diệp dẫn đầu bắt đầu hái, đám nữ nhân lập tức theo sau, đương nhiên Mộc Dao Nhi là hưng phấn nhất.
Hỏa Tôn cũng không khách khí, hái mười mấy đóa linh dược có niên đại không tồi.
Kết thúc, Tần Diệp mấy người rời đi, tiếp tục đi về phía trước, còn không lâu sau khi Tần Diệp bọn họ rời đi, Hổ Kiền bọn người dẫn theo cường giả đuổi tới.
"Nơi này đã bị hái rồi, hơn nữa thời gian hái không dài, không có gì bất ngờ hẳn là Tần Diệp bọn chúng."
Hổ Kiền nhìn những cây linh dược còn sót lại trên mặt đất, khẳng định nói.
"Huynh trưởng, mấy linh dược này giá trị không thấp, đã đuổi kịp Tần Diệp bọn chúng, không cần phải áp sát quá, chi bằng hái chút linh dược trước đi."
Hổ Ngạn đề nghị.
"Cũng tốt!"
Hổ Kiền hơi do dự một chút, liền gật đầu đồng ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận