Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 108: Vũ Huyên Nhi trọng thương (length: 8823)

Tướng lĩnh quân Man bị Vũ Huyên Nhi một chiêu đánh chết, tất cả mọi người kinh hãi.
Binh sĩ Man tộc còn lại đâu còn có ý chí chiến đấu, nhao nhao vứt bỏ vũ khí bỏ chạy.
Đám đệ tử tông môn lấy lại tinh thần, lập tức bắt đầu truy sát.
Ba nghìn binh sĩ Man tộc chân chính có thể trốn thoát không đến hai trăm người, mà đại quân Man tộc còn tổn thất ba tướng lĩnh có tu vi Tiên Thiên cảnh, có thể nói là tổn thất nặng nề.
"Man nhân nhất định sẽ trả thù, các ngươi mau chóng về Long Phong thành."
Vũ Huyên Nhi nói với bọn họ.
Nói xong, Vũ Huyên Nhi liền rời đi, nàng còn muốn đi cứu viện những người khác.
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Ánh mắt đều ngưỡng mộ nhìn các đệ tử Thanh Phong Tông, nếu như nhà mình có một vị trưởng lão vừa xinh đẹp vừa có tu vi cao như vậy thì tốt.
Bất quá bọn họ cũng không dám nán lại, nhao nhao hướng về phía trước chạy.
Đúng như Vũ Huyên Nhi nói, Man tộc chắc chắn sẽ phái càng nhiều quân đội đến báo thù.
Cứ như vậy một ngày trôi qua, rất nhiều người bình an vượt qua ngày này.
Ngày kế tiếp, trời trong gió nhẹ, bầu trời tươi sáng, phần lớn đệ tử tông môn đều đã về tới Long Phong thành, chỉ có một số ít đệ tử gan dạ, tài cao, vẫn còn lang thang ở bên ngoài.
Tướng lĩnh Man tộc ở Yển thành đã biết được tin tức ba nghìn quân lính phái đi bị tiêu diệt, lập tức giận tím mặt, đồng thời bọn họ cũng phải bẩm báo tin tức này cho Hữu Hiền Vương.
Dù sao tổn thất ba nghìn quân lính không phải chuyện nhỏ, căn bản không giấu giếm được.
Hữu Hiền Vương nghe xong cũng vô cùng tức giận, đám tông môn ở Thanh Châu quá ngông cuồng, vậy mà coi tộc nhân của hắn là con mồi để săn giết.
Từ trước đến giờ đều là người Man xem người Tần như con mồi, giờ đây bản thân lại bị xem là con mồi, điều này khiến Hữu Hiền Vương có chút không chấp nhận được.
"Người Tần sỉ nhục chúng ta như vậy, thật đáng chết vạn lần!"
Hữu Hiền Vương lập tức ra lệnh: "Phái ra năm vạn đại quân, cho bản vương dần dần lục soát, gặp người Tần đều giết bất luận tội!"
Buổi chiều hôm đó, năm vạn đại quân Man tộc ở Yển thành hùng dũng tiến ra khỏi thành, gặp người là giết.
Cũng trong ngày hôm đó, hai lão giả đi đến chỗ ở của Hữu Hiền Vương.
Hai lão giả này chính là Cửu trưởng lão và Thập trưởng lão được Man Thần Cung phái tới.
Bọn họ từ Man Thần Cung đến đây là để báo thù cho đệ tử của cung chủ, đệ tử Man Thần Cung ở bên ngoài bị giết, Man Thần Cung sao có thể không có một chút biểu hiện nào.
Huống chi, thân phận của đệ tử bị giết không hề tầm thường.
Hữu Hiền Vương nhiệt tình tiếp đón hai người, trưởng lão của Man Thần Cung tới, dù hắn là Hữu Hiền Vương cao quý cũng không thể không cẩn thận đối đãi.
"Người Thanh Vân Tông ở đâu?" Hai người đi thẳng vào vấn đề.
Hữu Hiền Vương trong lòng tức giận vì sự vô lễ của đối phương, nhưng nghĩ tới đối phương là trưởng lão của Man Thần Cung liền nhịn.
"Ở Long Phong thành." Hữu Hiền Vương nói: "Ngoài Thanh Vân Tông ra, gần đây còn xuất hiện một Thanh Phong Tông, rất tích cực, khắp nơi chặn giết binh sĩ Man tộc ta."
"Thanh Phong Tông?" Hai người lắc đầu nói: "Chưa từng nghe nói, chắc là một môn phái không có tiếng tăm gì."
"Hai vị trưởng lão có thể nghỉ ngơi trước, chờ bản vương dẹp xong những tai họa ngầm xung quanh, sẽ xuất đại quân tấn công Long Phong thành, đến lúc đó hai vị trưởng lão có thể đi cùng ta." Hữu Hiền Vương đề nghị.
"Cũng được!" Hai vị trưởng lão gật đầu, dù bọn họ là cường giả Tông Sư, nhưng cũng đi đường hai ngày, thân thể tinh thần mệt mỏi, thực sự cần nghỉ ngơi, hơn nữa lần này ra ngoài, bọn họ cũng không vội trở về.
Hữu Hiền Vương vỗ tay, trong phòng đi vào bốn cô thiếu nữ như hoa như ngọc.
Hắn đứng lên, nói: "Bản vương còn có chuyện quan trọng phải xử lý, hai vị trưởng lão cứ nghỉ ngơi thật tốt."
Rồi nghiêm nghị nói với bốn thiếu nữ: "Chăm sóc hai vị trưởng lão cho tốt, nếu chăm sóc không tốt, cẩn thận cái đầu các ngươi."
"Rõ!" Bốn thiếu nữ run rẩy cả người, nhỏ giọng đáp.
Hữu Hiền Vương vừa bước ra khỏi phòng, không lâu sau trong phòng liền truyền ra tiếng kêu sợ hãi, khóe miệng Hữu Hiền Vương nở một nụ cười mỉm, cảm thán: "Xem ra cho dù là cường giả Tông Sư, cũng không thể rời khỏi nữ nhân."
...
Đêm ở Long Phong thành, vầng trăng sáng treo trên không trung, sao lốm đốm đầy trời, có lẽ vì chiến tranh mà khiến người ta cảm thấy bị đè nén không thở nổi.
Tần Diệp đang nghỉ ngơi lại đột nhiên bị Tào Chính Thuần đánh thức.
"Công tử, xảy ra chuyện rồi. Vũ cô nương bị trọng thương." Tào Chính Thuần nói.
"Chuyện khi nào?" Nghe Vũ Huyên Nhi bị thương, Tần Diệp lập tức gấp gáp hỏi.
"Ngay lúc nãy."
"Người đâu?"
"Đã khiêng về rồi."
"Mau dẫn ta đi."
Tào Chính Thuần dẫn Tần Diệp đến phòng trước, lúc này trong tiền sảnh ngoài Vạn Trần, Chu Linh Nhi còn có vài đệ tử ngoại môn.
Nằm trên mặt đất trên một chiếc cáng cứu thương đơn sơ, Tần Diệp cuối cùng đã thấy Vũ Huyên Nhi bị trọng thương, hấp hối.
Lúc này, hai mắt Vũ Huyên Nhi nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như giấy, tiếng thở rất yếu ớt, ngay cả nhịp tim cũng trở nên chậm chạp, rõ ràng đã đến tình huống khẩn cấp.
Tần Diệp lập tức lấy ra một viên đan dược chữa thương đã nhận được từ hệ thống trước đó, đút cho nàng uống, lại đưa linh lực trong cơ thể mình vào người nàng.
Linh lực của Tần Diệp liên tục đưa vào người nàng, sắc mặt Vũ Huyên Nhi cũng dần hồng hào, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng là, đã giữ được tính mạng.
Hắn ngừng truyền linh lực, để Tào Chính Thuần cho người đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi cho tốt.
Tần Diệp nhìn mọi người, nhất là Chu Linh Nhi, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Đại trưởng lão vì sao bị thương? Còn nữa, ngươi không phải ở cùng Tiêu Ngọc Nương sao? Tiêu Ngọc Nương đâu?"
Mọi người khóc lóc kể lại sự việc đã xảy ra.
Hóa ra, họ gặp phải phục kích của năm vạn quân Man, Vũ Huyên Nhi vì cứu họ đã cùng đại quân Man tộc chém giết.
Dù Vũ Huyên Nhi thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng không chống lại được vòng vây của năm vạn quân Man, lại thêm rất nhiều võ giả Tiên Thiên cảnh của Man tộc, dùng thêm vài thủ đoạn hèn hạ, khiến Vũ Huyên Nhi trúng chiêu bị thương.
Còn Tiêu Ngọc Nương thì để bọn họ mang Vũ Huyên Nhi trở về, còn mình ở lại phía sau cầm chân để cho bọn họ có thời gian trốn chạy.
"Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Ta sẽ cho người đi tìm nàng."
Tần Diệp trước tiên để mấy người đi xuống nghỉ ngơi.
Tào Chính Thuần sắp xếp xong cho Vũ Huyên Nhi, liền đến gặp Tần Diệp.
"Lão Tào, ngươi hãy để Huyết Sát lập tức đi điều tra tung tích Tiêu Ngọc Nương. Nàng này đối với ta mà nói rất có tác dụng, tuyệt đối không được có bất kỳ sơ xuất nào." Tần Diệp phân phó.
"Vâng, công tử. Ta sẽ lập tức để Huyết Sát điều động toàn bộ lực lượng đi thăm dò."
Tào Chính Thuần không biết vì sao Tần Diệp coi trọng Tiêu Ngọc Nương như vậy, hắn chỉ biết rằng chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ Tần Diệp giao là được.
"Có cần lão nô đi Yển thành cho bọn chúng một bài học không?"
Tào Chính Thuần hỏi.
"Không cần! Ngày mai ta tự mình đi một chuyến."
Ánh mắt Tần Diệp lóe lên một tia sát khí, nói: "Vốn định cho đám đệ tử ngoại môn thêm chút thời gian rèn luyện, đã bọn chúng phái đại quân bao vây giết đệ tử Thanh Phong Tông ta, vậy thì đại quân đó hãy mãi mãi ở lại Thanh Châu đi."
Sau khi để Tào Chính Thuần xuống nghỉ ngơi, Tần Diệp đi vào phòng của Vũ Huyên Nhi, nhìn nàng vẫn còn hôn mê, trong mắt lộ ra một tia áy náy, "Ai! Sư muội, vốn muốn để cho muội rèn luyện một chút, lại không ngờ xảy ra chuyện như vậy, yên tâm đi! Ngày mai mười vạn đại quân ở Yển thành, một tên cũng đừng hòng sống sót."
Tình hình ở Yển thành, Huyết Sát đã sớm tìm hiểu rõ ràng, Tần Diệp vẫn luôn không ra tay giải quyết, một là chờ quân trú đóng ở Thanh Châu đến, nhưng hôm nay buổi chiều hắn đã nhận được tin tức, quân trú đóng ở Thanh Châu không tới được, quân tình khẩn cấp ở hai hướng đông tây, 30 vạn đại quân đã đến hỗ trợ hai nơi này, nơi này hi vọng lực lượng tông môn ở Thanh Châu có thể chống đỡ một thời gian; Hai là muốn cho đệ tử ngoại môn rèn luyện, bây giờ đã làm bị thương sư muội mà hắn yêu quý nhất, hắn cũng không còn quản chuyện rèn luyện gì nữa, đại quân Man tộc ở Yển thành hắn sẽ tự mình ra tay giải quyết.
Hắn, Tần mỗ, làm việc chính là như vậy, có thù tất báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận