Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 805: Kinh khủng nhục thân (length: 8007)

"Hắn đây là dùng da thịt đón lấy một kiếm này?"
Hoàng Phi Vũ nhìn cảnh tượng này, trợn mắt há mồm nói.
"Không thể nào! Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
Bát trưởng lão lắc đầu, không tin ở Đông Vực lại có người dám dùng da thịt đỡ một kiếm này.
Trong nhận thức của hắn, dù là những người luyện thân thể, e rằng cũng không dám vững vàng đỡ lấy một kiếm này.
"Tiểu tử này có chút điên cuồng đấy."
Lục trưởng lão Bất Tử Lão Đầu của Hủy Thiên Các, nhìn Tần Diệp hành động điên cuồng như vậy, trong mắt lóe lên vẻ khác thường.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Diệp, bọn họ đều muốn xem Tần Diệp có thể đỡ được hay không.
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, cổ kiếm rơi xuống trên người Tần Diệp.
"Sao có thể?"
Nhìn thấy kết quả, một võ giả đột nhiên thất thanh nói.
Không như trong tưởng tượng, Tần Diệp bị cổ kiếm đánh xuyên, cũng không có nát thịt tan xương, thậm chí Tần Diệp cũng không hề lùi lại một bước.
Ngay cả Hoàng Phi Vũ càng kinh hãi há hốc mồm, không nói nên lời, thiên cấp cổ kiếm vậy mà không thể phá được thân thể Tần Diệp, vậy thân thể này phải đáng sợ đến mức nào.
Chuyện này sao có thể?
Chẳng lẽ hắn là yêu quái sao?
Không ai trả lời câu hỏi của hắn, những người khác cũng đang chấn kinh.
Trong đội hình Hoắc gia, Hoắc Ôn cũng đang chấn kinh.
Nguồn gốc của thanh cổ kiếm này hắn biết, cũng là do hắn mang từ kinh đô đến cho Hưng Quốc Hầu, để phòng bất trắc.
Hưng Quốc Hầu tốn công sức lớn thúc giục thanh Huyền Nhất Kiếm này, vậy mà đến cả da thịt Tần Diệp cũng không làm tổn thương được.
Là mình hoa mắt, hay là mình chưa tỉnh ngủ.
Xa xa trong đám người vây xem càng náo loạn, bọn họ cũng không dám tin vào mắt mình.
"Móa! Lão tử có phải hoa mắt không!"
"Ngươi hoa mắt à? Ta nghi mình còn chưa tỉnh ngủ."
"Tê! Thân thể hắn phải đáng sợ đến mức nào, mới có thể chặn được thanh cổ kiếm này!"
… Bọn họ không thể tưởng tượng thân thể này phải đáng sợ đến mức nào, thiên cấp bảo kiếm mà, kiếm ý lan tràn cũng có thể phá hủy một ngọn núi, một kích kinh khủng như vậy, lại bị da thịt đón nhận, thậm chí còn không hề lùi một bước.
"Không thể nào! Điều này tuyệt đối không thể nào!"
Hưng Quốc Hầu mở to mắt nhìn, hắn không thể tin có người dám đỡ vũ khí thiên cấp.
"Không! Ta không tin!"
Hưng Quốc Hầu lao vọt xuống trước mặt Tần Diệp, tay phải nắm lấy cổ kiếm, chém về phía Tần Diệp.
Vù vù vù...
Kiếm ảnh lắc lư, kiếm khí hóa thành bão táp dày đặc, điên cuồng đánh về phía Tần Diệp, giống như thiên quân vạn mã lao nhanh.
Mỗi một đạo kiếm khí đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng, bất kỳ đạo kiếm khí nào rơi vào người Đại Tông Sư, e là sẽ khiến hắn nát thịt tan xương.
Tần Diệp liếc nhìn, cũng không tránh.
Hắn cứ đứng lặng giữa không trung, mặc cho những kiếm khí kia đánh vào da thịt hắn.
"Hắn đây là còn cứng đầu đón?"
Một đám võ giả vây xem đều ngây người, ai có thể ngờ Tần Diệp vẫn dùng da thịt đón lấy.
"Hắn coi thật sự cho rằng thân thể mình vô địch sao?"
"Hừ! Hắn đang muốn chết đấy!"
"Không sai! Thân thể có vô địch, cũng có sơ hở, hắn nghĩ đỡ một lần thì có thể đỡ hai lần sao?"
… Rất nhiều võ giả trẻ tuổi nhao nhao cười giễu cợt, cảm thấy Tần Diệp quả thực kiêu ngạo tự đại, tự tìm đường chết.
Tần Diệp không hề làm gì để ngăn cản, mặc cho kiếm khí đánh vào người mình.
Hắn thậm chí không cảm thấy một chút đau đớn nào.
Hắn không ngăn cản, là để kiểm tra thân thể mình.
Quả nhiên, như hắn nghĩ, da thịt hắn vũ khí thiên cấp không thể phá.
"Đáng tiếc, nếu mạnh thêm chút nữa thì tốt."
Tần Diệp khẽ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này của hắn, bị nhiều người nghe thấy.
"Ý hắn là sao?"
Nghe tiếng thở dài nhiều người cũng không hiểu Tần Diệp có ý gì.
Tần Diệp thở dài thân thể mình không đủ mạnh, hay thở dài thực lực đối phương không mạnh.
"Nên kết thúc rồi."
Ánh mắt Tần Diệp nhìn về phía Hưng Quốc Hầu.
"Ầm!"
Tần Diệp vung một quyền ra, oanh! Kình khí bạo phát quét ngang ra, không gian rung động, đánh nát tất cả kiếm khí trước mắt.
Hưng Quốc Hầu bị kình khí này xung kích, trực tiếp bị đánh bay hơn mười dặm.
Phụt phụt!
Ngực Hưng Quốc Hầu lõm xuống, máu tươi phun ra, thân thể đập mạnh vào ngọn núi.
Thân hình Tần Diệp khẽ động, liền rơi xuống trước mặt Hưng Quốc Hầu.
Lúc này, Hưng Quốc Hầu hãm sâu trong vách núi, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm Tần Diệp.
Một kích này của Tần Diệp, Hưng Quốc Hầu muốn giữ được mạng sẽ rất khó, dấu hiệu sự sống của hắn đang dần trôi đi.
"Tê, Hưng Quốc Hầu vậy mà bại."
"Người này thật lợi hại, vậy mà một quyền đã đánh bại Hưng Quốc Hầu đang cầm cổ kiếm."
"Tránh xa người này ra một chút, người này đã kết thù với Càn Nguyên Hoàng Triều, Càn Nguyên Hoàng Triều sẽ không bỏ qua cho hắn."
… Sau một khoảnh khắc yên tĩnh, một trận náo nhiệt bùng nổ.
Bản thân Hưng Quốc Hầu là cường giả Võ Vương nổi tiếng, lại thêm cầm cổ kiếm, thực lực như vậy lại bị người một quyền đánh bại.
Tần Diệp tuy không như những người khác, tản ra khí thế kinh khủng, nhưng vẻ bá khí lẫm liệt kia sẽ in sâu vào tâm trí bọn họ.
Đại quân của Hưng Quốc Hầu cũng sợ hãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Diệp đứng trước mặt Hưng Quốc Hầu, vì thực lực quá thấp nên họ không dám xông lên cứu Hưng Quốc Hầu.
Tần Diệp thu mắt khỏi người Hưng Quốc Hầu, ánh mắt hắn lướt qua từng võ giả, những võ giả bị hắn nhìn thấy đều rụt cổ, cúi đầu xuống, chỉ có vài người dám đối mặt với Tần Diệp.
"Tần huynh thật sự bá khí, nếu ta có được thực lực như Tần huynh thì tốt."
Bạch Thu An thấy Tần Diệp một quyền giải quyết Hưng Quốc Hầu, trấn nhiếp quần hùng, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Nếu mình cũng có lợi hại như vậy, vậy thì không biết có bao nhiêu tiên tử nguyện vào lòng.
Lần này Tần Diệp tìm tới Hưng Quốc Hầu, mục đích đã đạt được, hắn không có ý định ra tay nữa.
"Hưng Quốc Hầu là người của Càn Nguyên Thánh Hoàng, nếu ông ta chết trước mắt chúng ta, chúng ta khó mà ăn nói với Càn Nguyên Thánh Hoàng."
Hoàng Phi Vũ vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng đột nhiên nghe thấy Bát trưởng lão nói nhỏ.
Hắn chợt giật mình, nếu Càn Nguyên Hoàng Triều biết họ thấy chết không cứu, có thể Càn Nguyên Hoàng Triều sẽ xem Hoàng Thánh thế gia là kẻ địch.
Lúc này, hắn nhất định phải ra tay.
Hắn đã cảm nhận được khí tức Hưng Quốc Hầu bất ổn, e là sắp chết.
"Huynh đài, Hưng Quốc Hầu đã trọng thương, có thể để chúng tôi đưa ông ta xuống cứu chữa không? Còn ngọn đồi kia, xin tặng huynh đài. Nếu huynh đài không hài lòng, cứ tùy ý chọn chỗ trên địa bàn Càn Nguyên Hoàng Triều."
Hoàng Phi Vũ nói với Tần Diệp một cách khách khí.
Tần Diệp nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phi Vũ: "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
"Ta và huynh đài không thù không oán, huynh đài vì sao muốn giết ta?"
Hoàng Phi Vũ nói.
"Hoàng Thánh thế gia, nghe nói từ Trung Châu chuyển đến. Muốn cứu người, cũng không phải không được, lấy bảo vật ra đổi lấy mạng của ông ta."
Tần Diệp đưa ra điều kiện của mình.
"Huynh đài, thanh bảo kiếm này phẩm chất không thấp, đã rơi vào tay huynh đài, như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Hoàng Phi Vũ có chút tức giận nói…
Bạn cần đăng nhập để bình luận