Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 576: Nhẹ nhõm đánh bại (length: 7982)

Một quyền của Tấn Sở Tử này, vô cùng bá đạo, bá thiên bá địa, một quyền đánh xuống, bất kỳ cái gì ngăn cản đều có thể bị oanh thành bột phấn.
"Giết!"
Nam Cung Cẩm thét dài một tiếng, hai tay vung lên, trong nháy mắt, trong hư không truyền đến âm thanh sóng biển mãnh liệt, sau đó một cái sóng biển khổng lồ trong nháy mắt hiện ra, hết đợt này đến đợt khác, hóa thành những chưởng ấn to lớn hướng phía Tần Diệp oanh kích tới.
"Ầm ầm..."
Bầu trời phảng phất bị xé rách, hai người lúc này cũng không có gì tốt để giữ lại, bọn hắn biết chỉ có thể toàn lực đánh cược một lần, có lẽ mới có một chút hy vọng sống.
Hai người phối hợp hết sức ăn ý, một trái một phải hướng Tần Diệp phát động công kích, để Tần Diệp không cách nào chiếu cố.
Ý nghĩ của bọn hắn là tốt, nhưng đối mặt người là Tần Diệp, một cường giả Võ Vương đỉnh cấp.
Một quyền của Tấn Sở Tử dẫn đầu tới, tay phải Tần Diệp đột nhiên đánh ra, một đạo khí kình kinh khủng từ trong lòng bàn tay hắn nổ bắn ra.
Oanh — Tần Diệp đánh ra đạo khí kình kinh khủng này, trực tiếp đánh vào nắm đấm Tấn Sở Tử.
Lập tức, cả người Tấn Sở Tử bị đánh bay.
Phốc phốc ~ Tấn Sở Tử bay ngược hơn một trăm trượng, miệng phun máu tươi.
Một tiếng ầm vang, nện vào trên mặt đất.
Nam Cung Cẩm biến sắc, Tần Diệp thật sự là quá cường đại, nhưng hắn đã không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì hướng Tần Diệp phát động công kích.
Đánh bay Tấn Sở Tử, Tần Diệp đột nhiên biến mất trước mặt Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm ngây người, khiến cho công kích của hắn lập tức thất bại.
Công kích của mình đánh vào hư không?
Nam Cung Cẩm không ngây người quá lâu, bởi vì hắn cảm thấy nguy hiểm.
Hắn bỗng nhiên lùi lại, nhưng đúng lúc này, Tần Diệp đột nhiên xuất hiện.
Nam Cung Cẩm quả thực rất lợi hại, hắn vậy mà phát giác được hướng xuất hiện của Tần Diệp.
Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng, đem lực lượng mạnh nhất trong cơ thể mình bạo phát ra.
Trong khoảnh khắc, cả người hắn tràn đầy hắc khí, giống như Ma Thần từ trong bóng tối đi ra, trông vô cùng tà ác, kinh khủng.
"Đi chết đi!"
Nam Cung Cẩm bỗng nhiên nhào tới Tần Diệp.
"Ầm ầm..."
"Phanh phanh phanh..."
Nam Cung Cẩm thi triển từng chiêu công pháp mình học được, mỗi một kích đều vô cùng kinh khủng.
Man Thần Giáo là Ngũ phẩm tông môn, sao lại không có công pháp trấn tông.
Hai người giao thủ, mỗi lần va chạm đều cực kỳ khủng bố, truyền ra tiếng nổ thật lớn, khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Nếu đến gần, thậm chí có khả năng bị tiếng va đập đánh chết.
Mỗi một lần công kích Nam Cung Cẩm đều dùng hết toàn lực, nhưng đối thủ của hắn là Tần Diệp lại chỉ dùng một tay, liền cản lại toàn bộ công kích của hắn.
"Nam Cung huynh, ta đến giúp ngươi!"
Tấn Sở Tử hét lớn một tiếng, phi thân tới, nhào đến sau lưng Tần Diệp, đối Tần Diệp phát động giáp công.
Tấn Sở Tử bị thương rất nặng, nếu là ngày thường hắn đã sớm bỏ chạy, nhưng hắn biết chỉ cần Tần Diệp không chết, hắn căn bản trốn không thoát.
Đến lúc này, hắn chỉ có liều mạng.
Dù cho Tấn Sở Tử gia nhập, Tần Diệp đối mặt với bọn hắn, vẫn chỉ dùng một tay, hời hợt liền cản lại toàn bộ công kích của bọn hắn.
Hai người Nam Cung Cẩm cùng Tấn Sở Tử dốc hết toàn lực, thi triển tuyệt học của mình, nhưng công kích của bọn hắn vừa đến trước người Tần Diệp, liền như oanh kích vào bông, mềm nhũn.
Bọn hắn biết công kích của mình đều bị Tần Diệp hóa giải, điều này khiến sắc mặt bọn hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Bọn hắn càng tấn công, càng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Tần Diệp.
Tần Diệp tựa như biển cả vô biên vô tận, còn bọn hắn chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.
Tần Diệp lại một lần nữa dễ như trở bàn tay hóa giải một lần công kích của Nam Cung Cẩm, sau đó lắc đầu, "Chơi với các ngươi cũng chán rồi, đã vậy, các ngươi đi đi!"
"Không được!"
Nam Cung Cẩm cùng Tấn Sở Tử nghe vậy, sắc mặt biến đổi lớn, bọn hắn cảm nhận được Tần Diệp đã lộ ra sát cơ.
Hai người bọn họ hiện tại đang ở hiểm cảnh, nếu không ngăn được công kích của Tần Diệp, như vậy bọn hắn sẽ biến thành thi thể lạnh băng.
Trong hai mắt hai người bắn ra ánh mắt lạnh như băng, bọn hắn không muốn chết, dù chỉ có một chút hi vọng sống, bọn hắn cũng sẽ không bỏ cuộc.
Lúc này, bọn hắn rất rõ ràng mình chỉ có thể dũng mãnh xông lên, chứ không phải lựa chọn lùi lại, nếu không thì chết sẽ thảm hại hơn.
"Giết!"
Thân thể Nam Cung Cẩm phóng lên tận trời, một cỗ hắc khí tà ác từ trong cơ thể hắn lan ra, song chưởng lật lại, hai đạo chưởng ấn ngưng tụ từ hắc khí hướng phía Tần Diệp đánh tới.
"Ta Tấn Sở Tử cận kề cái chết không hàng!"
Tấn Sở Tử quát một tiếng chói tai, một quyền vung ra, quyền kình hùng hồn như lưỡi kiếm sắc bén hướng Tần Diệp oanh kích tới.
Công kích của hai người cực kỳ lợi hại, không khí bạo tạc, xé rách không gian, xuất hiện ngay trước mặt Tần Diệp, cách ngực Tần Diệp chỉ có mấy tấc.
"Ai!"
Tần Diệp khẽ thở dài một tiếng, tay áo phải vung lên, công kích của hai người trong chốc lát biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếp đó, Tần Diệp hướng hai người tùy ý đánh ra một quyền.
Một quyền đánh ra, không hề có khí thế cường đại, nhìn cũng là một quyền phổ thông, nhưng chính một quyền phổ thông như vậy lại khiến sắc mặt hai người Tấn Sở Tử và Nam Cung Cẩm biến sắc.
Hai người không dám khinh thường, hai tay huy động, đánh ra công kích.
"Phanh phanh..."
Từng đợt âm thanh trầm muộn vang lên trên không trung, hai người liên tiếp đánh ra mấy trăm đạo công kích, vẫn không thể đánh tan được quyền ấn này Tần Diệp vung ra.
"A a!!"
Công kích của hai người trong nháy mắt bị đánh tan, bọn hắn cứ vậy bại lộ dưới công kích của Tần Diệp, sau đó hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người bị đánh bay, hung hăng đập xuống đất.
Hai người ném ra hai cái hố hình người trên mặt đất, không biết sống chết.
"Ai!"
Những người vây xem đều thở dài, nhất là võ giả Nam Hải càng rên rỉ.
Thần Nguyệt Cung đã diệt, Tấn Sở Tử và Nam Cung Cẩm không rõ sống chết, xem ra lần này Nam Hải là thất bại hoàn toàn.
Những võ giả từng ở trên cao, sau này gặp lại võ giả Bắc Vực, chỉ sợ đều không ngóc đầu lên được.
Chuyện này cũng không thể trách Tấn Sở Tử và Nam Cung Cẩm, thực lực của Tần Diệp quá mạnh, hai người liên thủ cũng không thể gây chút tổn thương nào cho Tần Diệp.
"Thần Nguyệt Cung diệt rồi, xem ra Tinh Tú Môn và Man Thần Giáo cũng muốn đi vào vết xe đổ của bọn họ, có lẽ sau này toàn bộ Nam Hải chỉ còn Tiêu Dao Tông."
Những võ giả trên Thần Nguyệt Đảo lúc này phát hiện Thượng Quan Hồng mới thật sự là cáo già, sớm liên minh với Tần Diệp, phen này thắng đậm.
Nam Hải quần đảo dù cho trở về Bắc Vực, nhưng dù sao cũng nằm trong biển lớn, trừ phi Tần Diệp cưỡng chế đưa tất cả mọi người về Bắc Vực, nếu không toàn bộ Nam Hải quần đảo sẽ chỉ còn Tiêu Dao Tông một nhà độc bá.
Về sau, Tiêu Dao Tông e rằng sẽ trưởng thành một Cự Vô Phách.
Đương nhiên, chuyện bọn hắn nghĩ được, Tần Diệp nhất định cũng nghĩ được. Hắn muốn nâng cao võ đạo Bắc Vực, nhưng sao có thể tự nuôi dưỡng một địch nhân cho mình.
Đến lúc đó, hắn sẽ có cách ngăn chặn sự bành trướng của Tiêu Dao Tông.
Trong khi mọi người suy đoán Tấn Sở Tử và Nam Cung Cẩm còn sống hay không, hai người phóng lên trời, chỉ là trạng thái của hai người phi thường không tốt.
Toàn thân hai người đầy máu, quần áo rách nát, lộ ra mảng lớn da thịt, nhất là khí tức hai người cực kỳ suy yếu.
Bọn hắn nhìn Tần Diệp, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và cừu hận, nếu không phải Tần Diệp, sao bọn hắn lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận