Chư Thiên Tối Cường Tông Môn

Chư Thiên Tối Cường Tông Môn - Chương 494: Lắc lư (length: 8404)

Nàng lúc đầu suy đoán tiểu nữ hài kia là con gái riêng của Hải Hoàng, đã đủ khác thường, nhưng không ngờ cha nàng suy đoán còn khác thường hơn, vậy mà nói cô bé nhỏ xíu này lại là Hải Hoàng, theo nàng thì điều đó căn bản là không thể.
Dù nói cô bé kia và Hải Hoàng có ngoại hình giống nhau đến kỳ lạ, nhưng tuyệt đối không thể là Hải Hoàng được.
"Cha, chuyện này không thể nào, Hải Hoàng làm sao có thể biến thành một bé gái được?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nghi hoặc nói.
"Cha tuy chưa gặp bé gái con nói, nhưng khả năng đó lại rất lớn."
Thượng Quan Hồng lắc đầu, nói: "Thu Nguyệt, con có thể không biết. Hải Hoàng là cường giả đỉnh phong Yêu Vương, lần này nghe đồn là đột phá gặp sự cố, nếu Hải Hoàng quyết đoán thì lấy yêu đan ngưng tụ thân thể cũng không khó, chỉ là từ đây sẽ thoát khỏi thân phận người cá, mà thành nhân tộc."
"Sao nghe không đáng tin vậy? Trong tình huống này, Hải Hoàng dù có trọng thương, cũng không nhất thiết phải tự hủy thân thể chứ."
Thượng Quan Thu Nguyệt không hiểu nói.
Hải Hoàng đã chọn đột phá, chắc chắn chuẩn bị đầy đủ, dù không thể đột phá cảnh giới cao hơn, thì cũng không đến mức chết được.
Dù bị thương, vậy thì bế quan dưỡng thương, dù sao cũng tốt hơn là tự hủy thân thể, cái giá này quá lớn.
"Thu Nguyệt, con nói đúng. Đột phá thất bại là chuyện thường, với thực lực vô địch của Hải Hoàng, dù thất bại cũng không dễ dàng mất mạng, mà khiến nàng buộc phải từ bỏ thân thể, chỉ có một khả năng."
Thượng Quan Hồng chưa nói hết, Thượng Quan Thu Nguyệt mắt sáng lên, nói: "Con biết rồi, chắc chắn Hải Hoàng gặp nguy hiểm khi đột phá, nên nàng phải bỏ thân thể."
"Không sai! Cha cũng nghĩ vậy."
Thượng Quan Hồng gật đầu: "Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của cha, muốn xác minh vẫn phải tự mình gặp cô bé đó đã."
"Nếu cô bé đó thật sự là Hải Hoàng, cha sẽ làm thế nào?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn Thượng Quan Hồng hỏi.
Câu hỏi này khiến Thượng Quan Hồng đơ người.
Nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đúng vậy, nếu nàng thật là Hải Hoàng, vậy nên đối xử với nàng thế nào?
Hải Hoàng là ngọn núi lớn đè trên nhân tộc, nếu Hải Hoàng biến mất, với nhân tộc không hẳn là chuyện xấu.
Nhưng nếu hải tộc không có Hải Hoàng trấn áp, e là sẽ khai chiến với nhân tộc. Thực lực hải tộc rất mạnh, nếu không chịu ở mãi dưới biển mà lên bờ thì sẽ là tai họa của nhân tộc.
Thượng Quan Hồng cau mày, do dự.
Thượng Quan Thu Nguyệt rất thông minh, biết cha mình đang suy tính được mất, nàng cũng hiểu cha khó quyết.
Thượng Quan Thu Nguyệt khẽ thở dài, nói: "Cha không cần lo lắng, dù Hải Hoàng rất mạnh, nhưng theo con thấy, nàng đã tự hủy thân thể, muốn tu lại, e còn rất nhiều năm nữa mới hồi phục được đỉnh phong."
"Con nói đúng, Hải Hoàng bây giờ chỉ là bé gái, dù có ký ức của Hải Hoàng cũng không thể trong thời gian ngắn hồi phục tu vi đỉnh phong được, là do cha lo xa."
Thượng Quan Hồng giãn mày, nói với Thượng Quan Thu Nguyệt: "Lần này cha đến là muốn gặp Tần Diệp."
"Con biết, con sẽ đi mời Tần tông chủ."
Thượng Quan Thu Nguyệt không quá ngạc nhiên, vì khi hắn vừa đến nàng đã đoán cha mình đến là để gặp Tần Diệp.
Khi Thượng Quan Thu Nguyệt tìm được Tần Diệp, thấy Tần Diệp đang dụ bé gái kia bái hắn làm thầy.
"Văn Tâm à, con có muốn trở thành người mạnh không?"
Tần Diệp hỏi.
"Không muốn."
Bé gái lắc đầu.
Tần Diệp không tức giận mà tiếp: "Con nghĩ kỹ đi, khi con mạnh, con có thể hô mưa gọi gió, hơn nữa còn tự bảo vệ mình được, khiến nhiều người ngưỡng mộ con."
"Con vẫn không muốn."
Bé gái nhìn Tần Diệp, vẫn lắc đầu.
Tần Diệp không nản, nói tiếp: "Sau khi tu luyện, con sẽ đẹp hơn, để tất cả đàn ông mê mẩn, thần hồn điên đảo vì con."
"Thật sự có thể đẹp lên sao?"
Trên mặt bé gái hiện vẻ hứng thú.
Tần Diệp mắt sáng lên, suýt quên, phụ nữ đúng là quan tâm nhất nhan sắc, dù chỉ là một bé gái.
"Đương nhiên thật, khi con tu luyện, con sẽ càng ngày càng đẹp, thậm chí trẻ mãi không già, lớn lên con sẽ đẹp như tiên nữ."
Tần Diệp tiếp tục dụ dỗ.
"Liên Tinh tỷ tỷ, thật có thể thành tiên nữ sao?"
Bé gái chớp mắt, có chút hứng thú, nhìn về phía Lực Liên Tinh, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy Liên Tinh thân thiết với mình, còn Tần Diệp tuy cứu nàng nhưng trong lòng nàng luôn có một chút kháng cự với Tần Diệp.
Vì sao lại thế thì nàng không nói được.
"Đương nhiên là thật, tu luyện, con sẽ càng ngày càng xinh đẹp, như ta với Yêu Nguyệt tỷ tỷ ấy."
Liên Tinh xoa đầu cô bé, cười nói.
Nàng không hề lừa bé gái, tu luyện vốn khiến người xinh đẹp, chứ đừng nói chi trẻ mãi không già.
"Vậy con muốn tu luyện."
Bé gái giơ tay, vui vẻ nói.
Mặt Tần Diệp rạng rỡ, dụ dỗ lâu vậy cuối cùng cũng thành công, không dễ dàng gì.
Sau này Hải Hoàng chính là đệ tử của Bổn tông chủ.
Như vậy chẳng phải hải tộc phải nghe lệnh mình, nghĩ vậy trong lòng Tần Diệp mừng thầm.
Hải tộc lớn như vậy, sinh linh hải tộc chắc có đến ức, sức mạnh này còn hơn cả nhân tộc Bắc vực.
"Tốt, ta thu con làm đồ đệ, dạy con tu luyện."
Tần Diệp kích động nói, tên đệ tử này thu quá lời, dù không có nhiệm vụ thưởng, hắn cũng thấy đáng.
Hải Hoàng sẽ làm đồ đệ hắn, Tần Diệp trong chốc lát cảm thấy toàn thân sôi trào.
Còn chưa đợi bé gái đồng ý, Thượng Quan Thu Nguyệt đã bước vào, mặt hầm hầm hô to: "Không được! Không thể đồng ý!"
Tiếng hô của nàng cắt ngang việc bái sư của cô bé.
Chỉ chậm một chút nữa là bái sư thành công rồi, sao lúc này nàng lại đến chứ.
Trên mặt Tần Diệp hiện rõ tiếc nuối.
"Ngươi đến làm gì?"
Tần Diệp giận dữ hỏi.
"Tần tông chủ, ngươi không thể nhận cô bé đó làm đồ đệ."
Thượng Quan Thu Nguyệt đứng trước mặt bé gái, trừng mắt nhìn Tần Diệp nói.
"Vì sao?"
Tần Diệp nhìn nàng, hỏi.
"Vì nàng là... không vì sao cả, ngươi chính là không thể nhận nàng làm đồ đệ."
Thượng Quan Thu Nguyệt nói, lý do thật sự thì không thể nói ra, nhưng nàng đâu biết Tần Diệp sớm đã biết, sở dĩ muốn thu nàng làm đồ đệ là vì nàng là Hải Hoàng.
Tần Diệp nheo mắt nhìn nàng, thầm nghĩ chẳng lẽ Thượng Quan Thu Nguyệt đã đoán ra thân phận nàng? Cũng có thể lắm, sau khi tiếp xúc với nàng, hắn thấy Thượng Quan Thu Nguyệt rất thông minh, hoặc cũng có thể do cha nàng nói cho.
Thượng Quan Hồng đến gặp Thượng Quan Thu Nguyệt, đương nhiên không qua được mắt của Tần Diệp.
"Đúng rồi, cha ta tới, muốn gặp ngươi."
Thượng Quan Thu Nguyệt không muốn làm căng, liền chuyển sang chuyện khác.
"Cũng đến lúc nên gặp rồi."
Tần Diệp thở dài, rồi bước ra ngoài cửa, dù sao hắn còn nhiều thời gian.
"Ngươi không tò mò vì sao ta không cho ngươi nhận nàng làm đồ đệ à?"
Thượng Quan Thu Nguyệt vừa đi vừa hỏi.
"Có gì lạ đâu, ngươi đã cho ta đáp án rồi."
Tần Diệp thản nhiên nói.
"Hả?!"
Thượng Quan Thu Nguyệt mặt đầy ngạc nhiên nhìn Tần Diệp, mình đâu nói nguyên nhân gì đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận