Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 85: Bị chuyển không tàng bảo khố

"Chủ công, cái này... Đây chính là phủ đệ của Tôn gia sao?"
Chỉ thấy trước mặt cửa lớn phủ đệ đã biến thành phế tích, hai bên tường vây cũng lởm chởm.
Vượt qua cánh cổng lớn đã thành phế tích mà đi vào, vừa nhìn tới thì có thể thấy đình đài lầu các và phòng ốc đổ sập.
Ngoài ra còn có vô số thi thể cùng chân tay đứt lìa, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất cùng những mảnh đá vụn.
"Chúng ta tới trễ!" Khương Thượng trầm giọng mở miệng: "Không biết Vương Hồn bọn họ có gặp nguy hiểm hay không."
Thành viên Tôn gia sống chết ra sao bọn họ cũng không để ý, nhưng thân là người của mình, Vương Hồn không thể xảy ra chuyện gì.
Lục Phàm nghe vậy cũng nhíu mày, trong mắt lóe lên một vẻ lo âu.
Vương Hồn chỉ là Ngưng Nguyên cảnh tứ trọng mà thôi, đối đầu với đám tử sĩ Thánh Giáo kia căn bản không có sức chống đỡ.
Dù không có lời Khương Thượng đánh giá về Vương Hồn, hắn cũng không muốn Vương Hồn xảy ra chuyện, huống chi hiện tại.
"Hệ thống, nếu nhân vật triệu hồi tử vong thì có thể phục sinh không?"
【 Đinh, sau khi nhân vật triệu hồi tử vong, ký chủ có thể dùng thẻ phục sinh để phục sinh; cũng có thể dùng tích phân phục sinh, tiềm lực tu vi khác nhau, số tích phân cần thiết để phục sinh cũng khác nhau. 】
"Thẻ phục sinh cùng tích phân à... Chỉ cần có thể phục sinh là tốt rồi!" Lục Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao nhân vật triệu hồi cũng không dễ, nếu chết đi mà không thể triệu hồi lại, vậy thì có chút phiền phức.
Dù gì nhân vật mình triệu hồi ra cũng không phải vô địch, cũng sẽ chết.
May mà hệ thống không hề nhắc tới việc Vương Hồn vẫn lạc, nên chắc hẳn Vương Hồn vẫn an toàn.
Ngay khi hắn đang nghĩ như vậy, từ đằng xa có một bóng dáng rất chật vật chạy nhanh về phía này.
La Thành thấy vậy liền lập tức cảnh giác.
Đợi bóng người này chạy đến gần, Lục Phàm liếc mắt thì nhận ra người này chính là Vương Hồn.
Chỉ là lúc này Vương Hồn trông rất thảm, quần áo rách tả tơi, còn dính không ít máu tươi, tóc tai bù xù, chẳng khác nào một gã ăn mày.
Lục Phàm thấy vậy liền nhảy xuống ngựa, Vương Hồn vừa đến trước mặt lập tức quỳ một chân xuống đất, áy náy nói:
"Thuộc hạ vô năng, xin chủ công trách phạt!"
Nhìn Vương Hồn trông như ăn mày, Lục Phàm nhất thời có chút dở khóc dở cười, vội vàng đỡ hắn dậy.
"Đi thôi, vào trong xem rồi nói."
Hắn cũng không trách Vương Hồn, dù sao tu vi của Vương Hồn chỉ có thế, có thể sống sót đã coi như may mắn.
Còn chuyện tộc nhân Tôn gia sống chết ra sao thì ngược lại không quan trọng.
"Vâng, chủ công!"
Nói rồi cả bốn người đều xuống ngựa, đi bộ, bước qua cánh cổng phủ đệ Tôn gia đã hóa thành phế tích, đi thẳng vào trong.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
Nhìn quanh, đâu đâu cũng thấy máu tươi, thi thể và chân tay cụt lìa.
Dưới ánh trăng lại càng trông ghê rợn, như là một cảnh địa ngục trần gian.
Liếc nhanh một lượt, Lục Phàm quay đầu nhìn Vương Hồn: "Nói một chút chuyện đã xảy ra."
"Vâng, chủ công!" Vương Hồn vô cùng cung kính gật đầu, sau đó bắt đầu kể lại sự tình.
Thì ra sau khi hắn cùng Đoạn Quýnh được giao nhiệm vụ theo dõi Tôn gia, họ đã ẩn nấp ở gần phủ đệ Tôn gia, bí mật quan sát nhất cử nhất động của Tôn gia.
Ban đầu mọi chuyện không có gì khác thường, cả phủ đệ Tôn gia đều rất yên bình.
Đến khoảng hơn nửa canh giờ trước, trong phủ Tôn gia đột nhiên truyền ra tiếng đánh nhau cùng tiếng la hét giết chóc.
Tiếp đó, có mấy chục tên áo đen xông thẳng phá cửa lớn phủ Tôn gia giết vào.
Đám áo đen sau khi xông vào phủ Tôn gia thì gặp ai giết nấy, bắt đầu điên cuồng sát hại người Tôn gia.
Vương Hồn phát hiện bất thường liền lập tức phái người về phủ quận báo tin cho Lục Phàm.
Còn hắn và Đoạn Quýnh thì nhân lúc hỗn loạn lẻn vào phủ đệ Tôn gia, xem có phát hiện được gì không.
Kết quả, họ vừa lẻn vào sân trong phủ Tôn gia thì bị năm tên áo đen phát hiện.
Đoạn Quýnh giết năm tên áo đen đó, nhưng lại dẫn dụ thêm những tên áo đen khác.
Sau đó Đoạn Quýnh chủ động xung phong dẫn dụ địch đi, còn Vương Hồn thì giả chết dưới đất để tránh được một kiếp.
Đợi khi đám áo đen kia đuổi theo Đoạn Quýnh rời đi, hắn liền lập tức trốn khỏi Tôn gia và đến đây cho tới khi Lục Phàm ba người tới.
Nghe Vương Hồn nói xong, Lục Phàm không khỏi nhíu mày.
Đoạn Quýnh là Linh Hải cảnh lục trọng, cho dù không thể tiêu diệt hết đám áo đen kia thì cũng không gặp vấn đề gì trong việc bảo toàn tính mạng.
Nghĩ vậy, Lục Phàm tiếp tục tiến sâu vào trong phủ đệ Tôn gia, La Thành, Khương Thượng, Vương Hồn ba người theo sát phía sau.
Đi xuyên qua tiền sảnh, vào tới trung viện thì thi thể trên đất lại càng nhiều hơn, tất cả đều tàn khuyết không chịu nổi.
Rõ ràng, đám tử sĩ áo đen ra tay đều là những kẻ thủ đoạn độc ác.
Chuyện này không còn có thể gọi là tru diệt nữa, hoàn toàn có thể nói là tàn sát.
Tuy Lục Phàm không quan tâm tới sống chết của người nhà họ Tôn, nhưng nhìn cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, sắc mặt của hắn càng trở nên âm lãnh.
Cái Thánh Giáo này rốt cuộc là thế lực quỷ quái nào!
Theo lý thuyết, Thánh Giáo mạnh như vậy, hoàn toàn có đủ năng lực trực tiếp động thủ lật đổ Đại Càn để thay thế.
Nhưng tại sao họ không dám xuất đầu lộ diện mà cứ thích làm những động tác nhỏ này chứ.
Điểm này Lục Phàm nghĩ mãi không ra.
Dù sao dựa theo thông tin hắn biết được thì Thánh Giáo chiếm lấy Bắc Cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngay cả việc khống chế toàn bộ hoàng thất Đại Càn, xem ra cũng không quá khó.
Nhưng Thánh Giáo cứ không làm như vậy, mà chỉ lén lút gây ra những hành động nhỏ này.
Theo Lục Phàm thấy, đây hoàn toàn là hành động "cởi quần đánh rắm".
Trừ khi bên trong còn ẩn giấu bí mật gì đó mà hắn không biết.
Nghĩ vậy, đoàn người Lục Phàm nhanh chóng tới chỗ sâu trong phủ đệ Tôn gia.
Nơi đây cũng là một bãi hỗn độn phế tích, đâu đâu cũng là máu tươi và thi thể.
Không một ai trong Tôn gia còn sống, mà những kẻ áo đen kia cũng biến mất không thấy.
Rất nhanh, Lục Phàm và những người khác lại đến từ đường Tôn gia, đây là cấm địa của Tôn gia, cũng coi là nơi quan trọng nhất.
Sau khi vào từ đường Tôn gia, bất ngờ nhìn thấy ở trong đường một bên đặt một chiếc cầu thang đá cao lớn, mà chính diện có một cánh cửa ngầm rộng mở.
Nhìn vào cánh cửa ngầm này, Lục Phàm nhíu mày: "Đi, xuống xem sao!"
"Chủ công, ngài đi theo sau mạt tướng!"
La Thành vừa nói vừa dẫn đầu đi vào cửa ngầm, Lục Phàm đi ngay sau, Khương Thượng và Vương Hồn theo sát phía sau.
Dọc theo đường hầm quanh co khúc khuỷu một đường đi xuống, cuối cùng họ đến một không gian rộng lớn dưới lòng đất.
Nơi đây rõ ràng là kho tàng của Tôn gia, nhưng lúc này kho tàng đã bị vét sạch.
Trên mặt đất chỉ còn lại rải rác một vài đồng tiền vàng và tiền bạc, cùng thêm một số đồ lặt vặt lẻ tẻ.
Nhìn thấy kho tàng Tôn gia bị vét sạch, sắc mặt Lục Phàm càng thêm u ám.
Kho tàng của Tôn gia và Triệu gia đều là những thứ hắn định phải có, bây giờ lại bị Thánh Giáo cướp mất, sao hắn không thể nổi giận cho được.
Ngay lúc Lục Phàm sắc mặt u ám đánh giá kho tàng, La Thành đang xem xét ở gần đó bỗng lên tiếng:
"Chủ công, ở đây có một mật đạo!"
Nghe tiếng gọi của La Thành, Lục Phàm nhanh chóng đi tới, Khương Thượng và Vương Hồn theo sát phía sau.
Đi đến nơi hẻo lánh trong kho tàng mà La Thành đã chỉ, bất ngờ nhìn thấy ở đây có một mật đạo được che chắn một nửa.
La Thành vừa giẫm một chân lên tấm đá che mật đạo, tấm đá liền răng rắc một tiếng và vỡ vụn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận