Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 2: Tần Quỳnh xuất thế

Chương 2: Tần Quỳnh xuất thế "Các ngươi là ai!" "Kiệt kiệt kiệt... Chúng ta là ai, tự nhiên là đến đưa thái tử điện hạ lên đường." Trung niên nam tử mặt mũi tràn đầy trêu tức, không hề xem Lục Phàm, vị thái tử Đại Càn này ra gì. Lục Phàm nghe vậy nhất thời nhịn không được trong lòng chửi thề. Quả thật bị mình đoán trúng rồi. Cũng không biết đám gia hỏa này thuộc phe cánh nào. Là nhị đệ Ninh Vương, hay là tam đệ Dự Vương, hoặc là tứ đệ Tề Vương cùng ngũ đệ Ngụy Vương. Đến mức chín người đệ đệ không được coi trọng khác cùng sáu người muội muội không được coi trọng trực tiếp bị hắn bỏ qua. Bởi vì bây giờ chỉ có bốn người đệ đệ đã phong vương này mới có tư cách tham dự vào cuộc tranh đoạt ngôi vị. Trong lúc suy tư. Lục Phàm cố nén sự tức giận cùng hoảng sợ, nhìn đám sát thủ hơn mười người này trầm giọng nói: "Bản vương thế nhưng là Đại Càn thái tử, các ngươi có suy nghĩ qua việc g·iết bản vương sẽ sinh ra hậu quả gì không?" "Thôi đi, ngươi bất quá là cái..." "Không sai, bản vương đích thật là một phế vật không cách nào tu luyện, nhưng thân phận thái tử của bản vương vẫn còn đó. G·iết bản vương chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng tức giận, nhất định sẽ tra rõ việc này, đến lúc đó các ngươi cảm thấy mình có thể chạy thoát sao?" Nói xong không chờ bọn họ phản bác, Lục Phàm liền khinh thường cười một tiếng tiếp tục nói: "Đừng nghĩ đến người đứng sau các ngươi sẽ bảo vệ các ngươi, ngược lại, hắn nhất định sẽ trừ khử các ngươi. Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép việc này bị tiết lộ ra ngoài, cho nên các ngươi hẳn phải c·hết không nghi ngờ, chỉ có các ngươi c·hết rồi, mới có thể không có chứng cứ." Những lời này Lục Phàm nói rành mạch, hùng hồn, khí phách. Vốn dĩ mặt mũi tràn đầy khinh thường trào phúng hơn mười người sát thủ giờ phút này cũng sắc mặt khó coi. Những lời này đánh trúng điểm yếu của bọn họ. Bởi vì bọn họ biết Lục Phàm không hề nói sai, người phía sau bọn họ nhất định sẽ làm như vậy. Trước đó không ít huynh đệ bọn họ sau khi giúp vị kia xử lý chuyện dơ bẩn thì đều mạc danh kỳ diệu mất tích. Bọn họ cũng có chỗ suy đoán, chỉ là không dám nói ra. Giờ phút này liên quan đến chính mình, trong lòng bọn họ há có thể không có ý kiến gì đây. Nhìn đám sát thủ mười mấy người sắc mặt biến hóa, Lục Phàm trong lòng không khỏi mừng thầm. Kiếp trước những bộ phim điện ảnh, truyền hình cùng tiểu thuyết kia quả nhiên không uổng công xem. Lúc này, cố nén vui mừng, rèn sắt khi còn nóng nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, làm gì vì tranh đấu giữa huynh đệ của bản vương mà đưa cái mạng của các ngươi vào đây?" "Bản vương có thể đáp ứng các ngươi, chỉ cần các ngươi cứ thế mà đi, việc này xem như chưa từng xảy ra. Mà lại về sau nếu như các ngươi không có chỗ dung thân, còn có thể đến Hán Dương quận tìm bản vương nương tựa. Bản vương nhất định sẽ an bài cho các ngươi một công việc tốt, để các ngươi áo cơm không lo, như thế nào!" Theo những lời rất có tính mê hoặc này thốt ra, trên mặt hơn mười sát thủ hiện lên vẻ dao động. Lục Phàm thấy thế vội vàng ở trong lòng hỏi: "Hệ thống, Tần Quỳnh còn bao lâu đuổi đến." 【 Đinh, Tần Quỳnh sẽ đến trong vòng hai phút! 】 "Hai phút a, đủ rồi." Lục Phàm giờ phút này mới xem như thở phào một hơi. Ngay tại lúc hắn cho rằng mình có thể lừa dối được mười mấy tên sát thủ này. Trung niên nam tử cầm đầu lại đột nhiên quát lạnh một tiếng: "Tốt một kẻ phế vật, cũng dám mê hoặc hù dọa chúng ta, muốn c·hết!" Theo tiếng quát lạnh của trung niên nam tử, các sát thủ còn lại cũng đột nhiên kịp phản ứng, đồng loạt trừng mắt nhìn Lục Phàm. Vừa thở phào một hơi, Lục Phàm thấy thế nhất thời trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng nói: "Bản vương có phải đang hù dọa các ngươi hay không, chính các ngươi trong lòng chẳng lẽ không rõ sao? Nghe lời bản vương khuyên, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi thị phi này, vĩnh viễn đừng nên trở về vương đô..." Ngay khi Lục Phàm liều m·ạ·n·g lừa dối đám sát thủ kia. Một bóng đen mặc hắc bào đang nấp trong núi rừng bên ngoài trăm thước chăm chú nhìn tình cảnh này. Chỉ thấy bóng đen nhíu mày, trong mắt tràn đầy cổ quái nghi hoặc. "Thái tử điện hạ lúc này biểu hiện khác hoàn toàn so với trước kia, chẳng lẽ trước đây hắn đang giả vờ?" Ngay khi hắn đang nhíu mày suy tư thì một luồng kình phong đột nhiên từ phía sau đánh tới. Nhận thấy phía sau dị dạng, sắc mặt tu sĩ hắc bào kịch biến, lập tức liền muốn phi thân né tránh. Nhưng mà không chờ hắn có động tác, liền cảm thấy sau ót đau đớn một hồi, sau đó mắt tối sầm lại, nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích. Ngay khi tu sĩ hắc bào bị người đánh ngất xỉu, âm thanh nhắc nhở của hệ thống liền vang lên trong đầu Lục Phàm. 【 Đinh, nhân vật triệu hoán Tần Quỳnh đã đuổi đến, tùy thời có thể xuất hiện! 】 Nghe được âm thanh nhắc nhở, Lục Phàm mặt lộ vẻ cuồng hỉ, vô thức nhìn ngang ngó dọc. Chỉ có điều hắn cũng không thấy Tần Quỳnh ở nơi nào. Mà tên sát thủ trung niên cầm đầu nhìn thấy Lục Phàm vẻ mặt vui như điên, lập tức phát giác không ổn. Không dám nói nhảm nữa, hắn trực tiếp cười dữ tợn một tiếng, rút kiếm chém về phía Lục Phàm. "Đồ phế vật c·h·ế·t tiệt, hôm nay cho dù miệng ngươi nói ra hoa cũng phải cho ông c·h·ết!" Xoát! Mắt thấy hàn quang lấp lóe của trường kiếm chém về phía mình, Lục Phàm nhất thời hoảng rồi, vội vàng hô lớn: "Tần Quỳnh ở đâu!" "Ha ha ha, hôm nay ngươi gọi ai cũng vô dụng, cho ông..." Vút! Tiếng cười ngông cuồng của tên sát thủ trung niên còn chưa dứt đã bị một đạo tiếng xé gió cắt ngang. Chỉ thấy một thanh kim cương giản bốn tấc, ánh vàng lấp lánh, từ trong núi rừng bên ngoài trăm thước bay vụt tới. Phập! Tên sát thủ trung niên chớp mắt, còn không kịp né tránh, liền trực tiếp bị Kim Cương Giản bay đến đ·â·m thủng ngực. Dưới lực xung kích cực lớn, tên sát thủ trung niên trực tiếp bay ngược ra bảy tám mét mới ngã xuống đất. Nhìn thấy màn cực kỳ chấn động này, Lục Phàm trực tiếp hít sâu một hơi. Tê! Cái này mẹ nó là người có thể làm được sao! Trong lúc Lục Phàm đang vô cùng chấn động, một tiếng quát lớn như sấm sét từ phía bên phải núi rừng ngoài trăm thước truyền đến. "Tiểu mao tặc, cũng dám vô lễ với chủ công nhà ta!" Cùng với tiếng quát lớn, một người đầu đội Dạ Minh khôi, mặc lá liễu Miên Trúc khải, vác hai cây Kim Cương Giản, uy m·ã·n·h hán tử dẫm lên cây cỏ chạy nhanh tới. Tay hắn còn cầm theo tên áo đen vừa nãy. Chỉ trong nháy mắt, uy m·ã·n·h hán tử đã đáp xuống trước mặt Lục Phàm, quỳ một chân xuống đất. "Mạt tướng đến cứu giá chậm trễ, mong chủ công thứ tội!" "Ha ha ha, không muộn, tuyệt không muộn, Thúc Bảo ngươi đến vừa kịp." Lục Phàm hưng phấn cười lớn, tự tay đỡ Tần Quỳnh lên, vẻ kích động lộ rõ trên mặt. Dù sao đây chính là Tần Thúc Bảo. Một trong những võ tướng hắn yêu thích nhất trong lịch sử kiếp trước, vậy mà giờ gặp được người thật. "Chủ công, ngài hãy lùi lại, đợi mạt tướng giải quyết đám mao tặc không biết sống chết này." Lục Phàm nghe vậy vội vàng khoát tay: "Không vội, bản vương trước hỏi xem bọn chúng đang nói gì." Nói xong hắn liền nhìn về phía mười hai sát thủ mặt mày trắng bệch, hoảng sợ, gần như không đứng vững kia. "Nói đi, là ai phái các ngươi đến g·iết bản vương!" Đối mặt với câu hỏi của Lục Phàm, mười hai tên sát thủ liếc mắt nhìn nhau, ngơ ngác không ai dám mở miệng trước. Lục Phàm thấy thế sắc mặt lạnh đi: "Bản vương đếm ba tiếng, trong ba tiếng người nào nói trước thì bản vương sẽ tha cho người đó, nếu không... g·iết!" "Ba!" "Hai!" Liên tiếp hô lên hai tiếng, mười hai sát thủ vẫn không có ai mở miệng, nhưng trên mặt lại đầy vẻ xoắn xuýt. Ngay khi Lục Phàm định hô ra con số cuối cùng thì một tên sát thủ trong đó dẫn đầu không chịu được, nhất thời vội vàng mở miệng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận