Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 549: Đáng sợ đầm lầy

"Đầm lầy này có rất nhiều cạm bẫy, lát nữa các ngươi nhất định phải đi theo bước chân của ta, tuyệt đối không được đi sai." Nhờ chức năng dò xét 10 vạn tích phân đã mở, hắn biết rõ trong đầm lầy này có bao nhiêu cạm bẫy. Cho nên giờ phút này sắc mặt của hắn vô cùng nghiêm trọng. Đối diện với sự thận trọng dặn dò của Lục Phàm, mọi người cũng đều gật đầu ra vẻ hiểu rõ. Ngay khi Lục Phàm định dẫn đầu xuất phát, thì không gian phía trước cách 50 mét đột nhiên rung động bắt đầu chuyển động. Biến cố như vậy khiến Lục Phàm và mọi người tạm thời dừng bước. Dưới ánh mắt săm soi của Lục Phàm, phía trước không gian rung động xuất hiện một cánh cửa mờ ảo. Tiếp theo một người đàn ông trung niên cùng một lão già tóc trắng từ bên trong hoảng sợ chạy ra. Lục Phàm liếc mắt một cái đã thấy ngay tu vi của hai người này. Người đàn ông trung niên rõ ràng có tu vi Ngưng Hồn cảnh thất trọng, lão già tóc trắng thì là Ngưng Hồn cảnh cửu trọng. Hai người này sau khi chạy đến, liếc mắt liền thấy Lục Phàm và những người khác. Bọn hắn không nhận ra Lục Phàm và đoàn người, nhưng lại nhận ra Đông Nguyên Vân Hoành, vị Đông Nguyên lão tổ này. Nhìn thấy người quen, vẻ mặt bọn họ lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ kích động, mặt mày lộ vẻ như người vừa thoát chết trong gang tấc. Ngay khi Đông Nguyên Vân Hoành định mở miệng gọi lớn để bọn họ đứng im tại chỗ, thì hai người kia đã bước vội, hướng về bờ bên chỗ Lục Phàm lao tới. Người đàn ông trung niên vừa bước một bước thì kinh hãi kêu lên, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng. Còn lão già tóc trắng thì phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương. Chỉ thấy thân thể lão già tóc trắng bị chém làm đôi, m.á.u tươi bắn tung tóe ra bốn phía. Thậm chí hồn thể và nguyên thần của lão cũng không kịp chạy thoát, đã hoàn toàn thân tử đạo tiêu. Nhìn tận mắt hai vị cường giả Ngưng Hồn cảnh cấp cao ngã xuống trước mặt, tất cả mọi người đều ngây người ra ngay tại chỗ. Một lúc lâu sau, mọi người mới hồi phục tinh thần. Lục Phàm vì thấy rõ tất cả cạm bẫy, nên cũng không có gì bất ngờ. Vừa rồi hắn cũng muốn nhắc nhở hai người kia. Nhưng hai người này vừa xuất hiện đã thẳng hướng về bọn hắn mà tới, hắn không có cả cơ hội mở miệng. Thêm nữa hai người này cũng thật sự là không may. Khu vực bọn họ xuất hiện trước sau trái phải đều có cạm bẫy chết người, căn bản không có cách nào tránh né. Cho nên coi như Lục Phàm có mở miệng nhắc nhở, khả năng bọn họ bình yên vô sự đi ra cũng không lớn. Chẳng qua, cái chết của hai người này khiến mọi người càng trực quan thấy được sự đáng sợ của đầm lầy này. Đến cả tu sĩ Ngưng Hồn cảnh cấp cao cũng sẽ bị nuốt chửng trong nháy mắt, có thể thấy nó đáng sợ đến mức nào. Mặt Trầm Yên Nhiên và An Lan đã tái mét. Nhìn về phía đầm lầy trước mặt, An Lan hít sâu một hơi, cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi trong lòng rồi nhìn Lục Phàm nói: "Phu quân, hãy để chúng ta vào trong pháp bảo đi, nơi này quá nguy hiểm, lỡ như..." Tuy An Lan chưa nói hết câu, nhưng Lục Phàm và những người khác đều hiểu ý của nàng. Tu vi của nàng quá thấp, nàng không muốn liên lụy đến Lục Phàm và những người khác. Bởi vì nếu như nàng gặp nguy hiểm, Lục Phàm dù thế nào cũng sẽ ra tay cứu giúp. Đến lúc đó, biết đâu lại kéo tất cả mọi người vào tình thế nguy hiểm. Đối mặt với yêu cầu này của An Lan, Lục Phàm trầm ngâm một lát rồi gật đầu. Vì An Lan suy xét là chính xác. Đầm lầy trước mặt còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng nhiều. Coi như mình mở chức năng dò xét thì có thể dò xét được tất cả cạm bẫy, cũng không thể nào bảo đảm an toàn tuyệt đối. Ở nơi mà khắp nơi đều rình rập nguy cơ này, chỉ cần đi sai một bước thôi, thì sẽ có khả năng sinh tử đạo tiêu. Vì thế để họ vào trong pháp bảo là sự lựa chọn chính xác nhất. Sau khi quyết định, Lục Phàm không hề do dự, liền thu An Lan và Trầm Yên Nhiên vào không gian tầng thứ nhất của thiên Ma Tháp. Chần chừ một lát, hắn nhìn về phía Hà Tình, Hà Tình nhẹ gật đầu với hắn. Sau đó Lục Phàm lại thu Hà Tình vào không gian của thiên Ma Tháp. Làm xong hết thảy, hắn mới thu hồi thiên Ma Tháp vào trong không gian hệ thống. Lúc này nơi này chỉ còn lại hắn, Địch Thanh và Đông Nguyên Vân Hoành ba người. Sau khi gật đầu với Địch Thanh và Đông Nguyên Vân Hoành, Lục Phàm hít một hơi thật dài, lại nhìn về phía đầm lầy trước mặt. Tiếp theo, hắn tâm niệm nhất động, lấy Phong Lôi kiếm ra nắm trong tay. Dù chức năng dò xét có thể giúp ba người mình tránh được tất cả cạm bẫy ẩn giấu. Nhưng những hung thú đang tiềm phục trong vùng nước đầm lầy đen ngòm này thì không cách nào tránh được. Ngay sau đó, Lục Phàm tay cầm Phong Lôi kiếm thân hình lóe lên, đáp xuống một mảnh đất cách phía trước năm mét. Vùng đầm lầy này có vẻ như có nhiều khu vực đất lớn nhỏ khác nhau. Nhưng trên thực tế, những khu vực đất đó chỉ là giả, chỉ là những lớp vật chất nổi trên mặt nước, căn bản không chịu được trọng lượng của người. Ở trong bí cảnh phúc địa không thể đạp không này, nếu đứng trên những mặt đất giả như vậy thì sẽ trực tiếp rơi vào trong nước đầm lầy. Những vùng nước đầm lầy này nhìn có vẻ không sâu, nhưng thực tế lại rất sâu. Nếu có thể dùng linh thức để dò xét thì có lẽ vẫn dò ra được đôi chút, nhưng đáng tiếc linh thức ở đây hoàn toàn bị áp chế. Mắt thường thì không thể nhìn thấy bất kỳ dị thường nào. Nhưng thông qua chức năng dò xét Lục Phàm có thể rõ ràng dò ra tình hình trong nước đầm lầy, nơi sâu nhất có đến mấy trăm mét. Ngay cả chỗ cạn nhất cũng phải năm sáu mét, đủ để dễ dàng nuốt chửng một tu sĩ. May là chức năng dò xét có thể phán đoán chính xác đâu là đất thật, đâu là đất giả. Vì Lục Phàm đã cẩn thận thông báo trước nên Địch Thanh và Đông Nguyên Vân Hoành cũng bám sát theo tốc độ của Lục Phàm, không dám sơ sẩy. Sau khi Lục Phàm bay lướt đến vùng đất đặt chân tiếp theo, thì họ cũng sẽ theo sau đáp xuống khu vực mà Lục Phàm vừa đứng. Ba người cứ như vậy, trước sau, rẽ trái rẽ phải trên mặt đất đầm lầy mà đi về phía trước. Ngay khi Lục Phàm né người đáp xuống mảnh đất thứ bảy. Thì thấy mặt nước đầm lầy phía trước bỗng “soạt” một tiếng bắn tung bọt nước, một con hung thú toàn thân bao phủ vảy giáp há miệng cắn xé về phía Lục Phàm. Đối mặt với sự tấn công đột ngột của hung thú, Lục Phàm không hề kinh hoàng. Vì chức năng dò xét đã sớm phát hiện ra con hung thú này, và phát hiện nó đã vận sức chờ đợi mình đến đây. Nên ngay khi con hung thú đó há miệng cắn xé đến thì Lục Phàm liền vung tay, Phong Lôi kiếm đ.â.m thẳng xuống dưới. Rống… Con hung thú đó liền phát ra tiếng gào thét vô cùng đau đớn, trực tiếp đau khổ kịch liệt giãy dụa. Chỉ thấy Phong Lôi kiếm trong tay Lục Phàm đ.â.m thẳng xuyên thủng mắt con hung thú này, từ dưới hàm đ.â.m rách mà ra. Toàn thân con hung thú bao phủ vảy giáp, chỉ có mắt và hàm dưới là điểm yếu trí mạng. Hàm dưới thì khó tấn công, vậy nên mắt đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Tiếng gào rú đau khổ kéo dài không đến mấy hơi thì im bặt, tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu Lục Phàm. 【 đinh, ch.ém gi.ết hung thú tam giai đỉnh phong, nhận được 1000 tích phân. 】 Tuy chỉ là 1000 tích phân chẳng đáng là bao, nhưng dù sao “chân muỗi có nhỏ cũng là thịt”, có còn hơn không. Và lần này hắn không đợi cho xác con hung thú này hóa thành dòng m.á.u đen ngòm đã trực tiếp thu vào không gian hệ thống. 【 đinh, đã thu xác hoàn tất, nhận được 100 tích phân. 】 Không để ý tiếng nhắc nhở này, Lục Phàm tay cầm Phong Lôi kiếm còn dính m.á.u, một lần nữa men theo điểm dừng chân an toàn chạy về phía trước…
Bạn cần đăng nhập để bình luận