Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 595: Đến Đông Nguyên hoàng đô

Chương 595: Đến Đông Nguyên hoàng đô Lục Phàm ngược lại không hứng thú khống chế. Hắn sở dĩ cao hứng hoàn toàn là vì đạt được Phi Vân Toa mà không mất một chút tích lũy nào của mình. Thêm vào đó, Phi Vân Toa giá trị 3 ức tích phân, bề ngoài lại rất đẹp, tốc độ cực nhanh, tâm tình sao có thể không tốt cho được.
Thạch Cơ cùng ba nàng Hà Tình cũng không đi xem náo nhiệt điều khiển Phi Vân Toa. Sau khi vào bên trong Phi Vân Toa, các nàng lại cười cười nói nói hàn huyên, dường như có chuyện nói mãi không hết vậy. Hà Tình còn lấy từ trong giới trữ vật ra một ít bánh ngọt và trái cây, bốn người vừa nhấm nháp trái cây bánh ngọt vừa cười nói.
Lục Phàm thấy thế cười lắc đầu, sau đó lại mở kho hàng của hệ thống, bắt đầu xem xét một giọt Kỳ Lân chi huyết cùng Phượng Hoàng chi huyết trong đó. Kỳ Lân và Phượng Hoàng đều là Thần Thú trong truyền thuyết, huyết dịch của chúng quý giá tới mức nào có thể tưởng tượng được. Có lẽ trên thế giới này chỉ có hắn là người thực sự gặp Kỳ Lân. Dù sao, mình cũng có một sủng thú Kỳ Lân, chỉ là vẫn chưa ấp trứng ra mà thôi. Hai giọt huyết dịch này đúng là vô giá chi bảo. Nếu đặt ở bên ngoài, chắc chắn sẽ gây nên gió tanh mưa máu, khiến vô số cường giả chém giết tranh đoạt.
Sau khi nhìn chằm chằm Kỳ Lân chi huyết và Phượng Hoàng chi huyết trong kho hệ thống một lúc lâu, trong lòng hắn đưa ra quyết định. Thần Thú chi huyết là thần vật nghịch thiên, có thể tôi luyện thể phách, tẩy tinh phạt tủy. Mặc dù thôn phệ luyện hóa cũng có thể tăng cao tu vi, nhưng tuyệt đối không giá trị bằng rèn luyện thể phách. Hơn nữa Kỳ Lân chi huyết vô cùng khủng bố, căn bản không phải thứ mình hiện tại có thể thôn phệ luyện hóa. Sơ sẩy một chút, mình có thể bị một giọt Kỳ Lân chi huyết ẩn chứa năng lượng khủng bố làm nổ tung. Cho nên dùng một giọt Kỳ Lân chi huyết này để tôi luyện thể phách, tẩy tinh phạt tủy là thích hợp nhất. Dù sao tẩy gân phạt tủy không chỉ tăng cường thể phách, mà còn có thể đề cao thiên phú và tư chất tu luyện. Đối với tu sĩ mà nói, không có gì so với điều này quan trọng hơn. Còn về một giọt Phượng Hoàng chi huyết, hắn định dùng nó để cho Hà Tình và An Lan tôi luyện thể phách. Dù sao các nàng là nữ nhân của mình, dùng Phượng Hoàng chi huyết cho các nàng, hắn không hề thấy đau lòng.
Thiên phú tu luyện của Hà Tình và An Lan tuy mạnh, nhưng đó cũng chỉ là so với những người khác mà thôi. Hai người không có huyết mạch đặc thù, cũng không có thể chất đặc thù, căn bản không thể so sánh với những thiên tài đứng đầu kia. Trước đây hắn đã từng nghĩ đến việc mua hai loại truyền thừa thể chất đặc thù trong thương thành cho hai nữ để nâng cao thiên phú của các nàng. Nhưng giá của những truyền thừa thể chất đặc thù đó thực sự quá cao, đừng nói hai cái, ngay cả một cái hắn cũng không mua nổi. Cho dù hắn có 10 ức tích phân, cũng vẫn không đủ tiền mua. Đương nhiên, nếu là loại thể chất đặc thù bình thường và phổ thông, thì miễn cưỡng có thể mua được một cái. Nhưng loại thể chất đặc thù phổ thông đó căn bản không có tác dụng gì.
Hà Tình và An Lan là nữ nhân của mình, hắn đương nhiên muốn thấy các nàng có được những thứ tốt nhất, có thể luôn ở bên cạnh mình. Nếu tu vi của các nàng không thể theo kịp bước chân của mình, vậy chắc chắn nội tâm các nàng sẽ vô cùng dày vò giãy dụa. Nhất là sau khi trải qua rất nhiều chuyện gần đây, hắn cảm nhận rõ sự thay đổi trong tâm thái của Hà Tình và An Lan. Các nàng rất muốn giúp đỡ hắn, nhưng tu vi của các nàng quá yếu, chỉ có thể trốn ở bên trong tháp Thiên Ma. Tuy ngoài mặt các nàng không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng thất lạc, ánh mắt tự trách và áy náy không thể nào giấu nổi ánh mắt của hắn. Điều này làm hắn rất đau lòng. Lúc này đã không mua nổi thể chất đặc thù, vậy cũng chỉ có thể dùng Phượng Hoàng chi huyết để cải thiện thể chất và thiên phú của các nàng trước đã. Chờ sau này tích phân đủ, sẽ mua hai loại truyền thừa thể chất đỉnh cấp, để các nàng triệt để lột xác.
Trong chốc lát, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Lục Phàm. Nhưng lúc này không phải là thời điểm sử dụng Kỳ Lân chi huyết và Phượng Hoàng chi huyết để tôi luyện thể phách. Những ý niệm này lóe lên liên tục trong đầu một lúc, hắn thở nhẹ ra một hơi, thu hết mọi suy nghĩ. Sau khi tâm cảnh bình tĩnh lại một chút, hắn liền chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện.
Mấy canh giờ thoáng cái đã trôi qua. Lục Phàm đang trong trạng thái tu luyện thì bị Hà Tình và An Lan nhẹ giọng gọi tỉnh lại.
"Phu quân, phía trước đã đến Đông Nguyên hoàng đô rồi."
Bị đánh thức, Lục Phàm dang rộng hai tay, toàn thân dễ chịu vô cùng, cười nhẹ sờ lên khuôn mặt hai nàng. Hành động của Lục Phàm nhất thời khiến Hà Tình và An Lan mặt ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia cảnh xuân. Nhưng rất nhanh các nàng lại khôi phục bình thường. Sau khi Lục Phàm đứng dậy, hai nàng ôn nhu sửa lại cổ áo và tay áo cho Lục Phàm, khí chất dịu dàng hiền lành khiến lòng Lục Phàm rạo rực, muốn ôm lấy các nàng. May là hắn kịp thời kiềm chế lại, không làm ra hành động như vậy. Dù sao nơi này vẫn còn có người, hắn thì không sao, nhưng vẫn muốn để ý đến thể diện của Hà Tình và An Lan.
Rất nhanh, Phi Vân Toa liền hướng xuống phía trước. Mặc dù người bên ngoài không thể thấy tình hình bên trong Phi Vân Toa, nhưng người bên trong lại có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy bên ngoài, tựa như xung quanh đều là thủy tinh. Cho nên mọi người thấy rõ phía dưới là một thành trì vô cùng to lớn, đây chính là Đông Nguyên thành, hoàng đô của Đông Nguyên hoàng triều. Các pháp bảo phi hành khác không thể bay trên Đông Nguyên hoàng triều, nếu không sẽ bị tấn công. Nhưng Đông Nguyên Vân Hoành đã sớm truyền âm sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Vì vậy, khi hắn điều khiển Phi Vân Toa bay trong không trung hoàng thành không bị bất kỳ sự tấn công hay ngăn cản nào. Phi Vân Toa cứ thế bay về phía hoàng cung sâu trong hoàng đô.
Để phòng ngừa những tên trong gia tộc trêu chọc Lục Phàm, trên đường đến Đông Nguyên Vân Hoành cố ý nhắc nhở một phen, để tất cả bọn họ đều đợi ở diễn võ trường hoàng cung. Dù sao chuyện này liên quan đến sự sinh tử tồn vong và tương lai của Đông Nguyên hoàng triều. Nếu vì người khác vô lễ mà chọc giận Lục Phàm, vậy thì coi như xong đời.
Vẻ ngoài Phi Vân Toa quá đẹp, lại còn toát ra vẻ uy nghiêm nhàn nhạt. Cho nên lập tức thu hút sự chú ý của tất cả tu sĩ trong Đông Nguyên hoàng đô, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Phi Vân Toa, nhỏ giọng bàn tán suy đoán.
"Pháp bảo phi hành này thật tinh xảo, tốt hơn vân thuyền không biết bao nhiêu lần, không biết đây là đại nhân vật ở đâu đến?"
"Có phải là người của thượng tông đến cúng tế không?"
Trong khi vô số tu sĩ ở hoàng đô bàn tán xôn xao, Phi Vân Toa đã đáp xuống diễn võ trường hoàng cung. Lúc này trên diễn võ trường hoàng cung đã có mấy chục người đang chờ đợi. Dẫn đầu là hai vị lão giả tóc trắng và một nam tử trung niên mặc long bào màu vàng kim. Rõ ràng bọn họ là hai vị lão tổ còn lại của Đông Nguyên hoàng triều và đương kim hoàng chủ Đông Nguyên Hạo Sinh. Sau lưng ba người bọn họ là các cường giả đứng đầu và các thành viên cốt cán của gia tộc, không phải thành viên quan trọng thì căn bản không có tư cách đến đây. Sau khi nhận được truyền âm của lão tổ, họ đã ở đây chờ đợi, bây giờ đã đợi hơn hai canh giờ rồi.
Việc họ sốt sắng chờ đợi như vậy là vì tin tức mà lão tổ truyền cho bọn họ. Lão tổ không nói gì khác, chỉ nói bên cạnh Lục Phàm có ba vị thuộc hạ là cường giả Động Hư cảnh. Chỉ một tin tức như vậy đã đủ rồi. Tuy tin tức khiến họ cảm thấy thật không thể tin được, thậm chí không thể tin, nhưng họ biết lão tổ tuyệt đối sẽ không mang chuyện như vậy ra đùa. Cho nên sau khi nhận được tin tức, họ đã vô cùng khẩn trương chuẩn bị, không dám chậm trễ chút nào.
Trong khi họ đang chăm chú quan sát, cửa khoang Phi Vân Toa từ từ mở ra, một bóng người bước ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận