Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 192: Trách không được ta

Chương 192: Trách không được ta
Chỉ là suy đoán này vừa xuất hiện liền bị hắn bác bỏ. Nếu như tiện nghi phụ hoàng lo sợ mình công cao chấn chủ, thì nhất định sẽ tìm cách đề phòng mình, cắt giảm quyền lợi của mình. Từ xưa đến nay, tất cả đế vương đều dùng thủ đoạn như vậy. Nhưng hiện tại tiện nghi phụ hoàng không những không cắt giảm quyền lợi của mình, ngược lại để mình chủ trì mọi việc quân chính ở biên giới phía bắc. Không chỉ vậy, còn cho mình quyền tổ kiến quân đoàn mới. Cho nên suy đoán lo sợ mình công cao chấn chủ không chính xác, bởi vì điều này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường. Đã không phải lo lắng mình công cao chấn chủ, vậy thì tại sao tiện nghi phụ hoàng lại muốn phong tỏa một tin tức đại thắng phấn chấn lòng người như vậy? Hắn không nghĩ ra... Không nghĩ ra thì Lục Phàm liền lười suy nghĩ, tiếp tục nhìn sang Khương Thượng, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Khương Thượng gật đầu tiếp tục nói: "Bệ hạ không thể không hiểu ý nghĩa của trận đại thắng này, nhưng người vẫn phong tỏa tin tức này, rõ ràng bệ hạ có những sắp xếp khác." Khương Thượng biết Lục Phàm đã đoán ra người che giấu tin tức là ai, cho nên lúc này không giấu diếm mà nói thẳng. "Chỉ là những sắp xếp của bệ hạ không thể nói cho chủ công, nên mới khiến người ta truyền mật chỉ như vậy, coi như bù đắp cho chủ công một phần."
"Bù đắp?" Lục Phàm nghe vậy trong mắt lóe lên tia sáng, trong miệng lẩm bẩm hai chữ này. "Không sai, hẳn là bù đắp." Khương Thượng gật đầu, lại nói: "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của thuộc hạ, một trong những suy đoán thôi."
"Suy đoán thứ nhất?"
"Không sai, đây là suy đoán thứ nhất của thuộc hạ, là bệ hạ muốn bù đắp cho chủ công." Sau khi khẳng định chắc nịch, Khương Thượng trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: "Mặt khác, bệ hạ không dùng thánh chỉ, mà lại dùng mật chỉ để bù đắp cho chủ công, rõ ràng là không muốn cho người khác biết."
"Cho nên suy đoán thứ hai của thuộc hạ là Đại Càn bên trong có lẽ đang xuất hiện một vài vấn đề, mà các quân đoàn đều ở bên ngoài, nếu có động tĩnh gì chắc chắn sẽ bị người khác biết. Vì vậy bệ hạ dùng mật chỉ cho phép chủ công xây dựng thêm Trấn Bắc quân hoặc tổ kiến quân đoàn mới. Mục đích có lẽ là để chuẩn bị một lực lượng bí mật, dùng để đối phó một số biến cố."
Nói xong suy đoán thứ hai, Khương Thượng không dừng lại mà tiếp tục: "Ngoài hai điểm này, việc bệ hạ hạ mật chỉ để chủ công tăng cường quân bị, chắc là để ứng phó việc Thiên Võ hoàng triều phản công."
"Lần này Thiên Võ hoàng triều chịu thiệt lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trong thời gian ngắn, do mâu thuẫn nội bộ, Thiên Võ hoàng triều sẽ không có hành động gì. Nhưng mâu thuẫn nội bộ này chắc chắn sẽ được giải quyết, nên Thiên Võ hoàng triều vẫn sẽ xâm lấn, lần xâm lấn sau sẽ càng thêm mạnh mẽ. Các quân đoàn khác trong Đại Càn đều không thể điều động, hoặc bệ hạ không muốn điều động. Cho nên tổ kiến một quân đoàn mới là vô cùng cần thiết, đây chính là suy đoán thứ ba của thuộc hạ."
Khương Thượng một hơi đưa ra ba suy đoán, khiến Lục Phàm tâm phục khẩu phục. Không hổ là Khương Tử Nha. Mình nghĩ nát óc cũng không suy đoán ra ý đồ hạ mật chỉ của tiện nghi phụ hoàng. Thế mà Khương Thượng không chỉ suy đoán mà còn liên tiếp đưa ra ba cái. Tuy chỉ là suy đoán nhưng ba suy đoán này tám chín phần mười là thật. Lục Phàm trong lòng thầm kinh ngạc, Cổ Kình nhìn Khương Thượng ánh mắt cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên và kính sợ. Lúc ở phủ tướng quân Bắc Mang quan, hắn đã theo thái độ của Lục Phàm đối với Khương Thượng mà phán đoán ra Khương Thượng rất khác thường. Lúc này nghe Khương Thượng phân tích và suy đoán, hắn cuối cùng đã hiểu tại sao Lục Phàm lại coi trọng Khương Thượng đến vậy. Đồng thời, hắn cũng tâm phục khẩu phục với Khương Thượng. Chỉ dựa vào mật chỉ mà có thể phán đoán ra ý đồ của Càn Hoàng, năng lực này thực sự không thể coi thường.
Mà lúc này sắc mặt Khương Thượng hơi ngưng trọng hơn, sau khi thở dài thì trầm giọng nói: "Chủ công, ngoài ba suy đoán này, thuộc hạ còn một suy đoán nữa, chỉ là suy đoán này không có lợi cho chủ công." Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của Lục Phàm và Cổ Kình, cũng khiến Lục Phàm chau mày.
"Gây bất lợi cho ta... Nói xem, là bất lợi như thế nào?"
Khương Thượng không úp mở mà nói thẳng: "Binh quyền đối với bệ hạ mà nói vô cùng quan trọng, tuyệt đối sẽ không tùy tiện phân chia ra ngoài, dù là phân chia cho chủ công vị thái tử này."
"Nếu là thánh chỉ thì đương nhiên không vấn đề gì, nhưng lần này truyền cho chủ công lại là mật chỉ." Nói tới đây, vẻ mặt Khương Thượng càng ngưng trọng. "Nếu như việc chủ công thành công tổ kiến quân đoàn mới hoặc xây dựng thêm Trấn Bắc quân bị văn võ bá quan biết được, chắc chắn sẽ dùng tội tạo phản để buộc tội chủ công, đến lúc đó chủ công sẽ vô cùng bị động."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Phàm có chút khó coi. Điểm này hắn đã nghĩ đến khi vừa nhận mật chỉ, nhưng rồi nhanh chóng gạt đi. Dù sao mật chỉ này là do tiện nghi phụ hoàng ban xuống. Nhưng bây giờ khi Khương Thượng nhắc lại nỗi lo lắng này, hắn không thể coi nhẹ vấn đề này được nữa. Hoàng thất vô tình. Đối với đế vương, điều quan trọng nhất chỉ có quyền lợi của bản thân và sự vững chắc của quốc gia. Để bảo toàn quyền lợi của mình và sự vững chắc của đất nước, tất cả đều có thể hi sinh. Nếu văn thần võ tướng đều dùng tội tạo phản buộc tội mình, vậy thì tiện nghi phụ hoàng sẽ ứng phó thế nào? Nếu như không quan tâm, vậy có nghĩa là ngầm cho người khác có thể lén lút làm điều tương tự, như thế việc tạo phản có thể sẽ nhiều lên. Nhưng nếu tiện nghi phụ hoàng đồng ý với tội của mình do văn thần võ tướng đưa ra, chẳng phải mình sẽ trở thành người gánh tội thay sao. Hắn không cần nghĩ cũng biết, nếu văn thần võ tướng thực sự buộc tội mình, tiện nghi phụ hoàng nhất định sẽ nổi giận trừng phạt. Vì tiện nghi phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai có ý tạo phản, và cũng tuyệt đối không cho phép ai lén lút xây dựng quân đội. Cứ thế, mình có lẽ sẽ trở thành con gà bị giết để dọa khỉ kia mất. Nghĩ thông suốt điều này, Lục Phàm liền hít một hơi sâu. Quá độc ác. Có phải tiện nghi phụ hoàng muốn cố tình hại mình, mới nghĩ ra biện pháp này? Sao đây lại là bù đắp cho mình, rõ ràng là hãm hại mình, đào hố cho mình nhảy vào. Tuy những ý nghĩ này trong đầu Lục Phàm chợt lóe qua, trong mắt hắn lại đột nhiên ánh lên một tia lạnh lùng và hung ác.
"Mặc kệ là bù đắp hay là đào hố, đã cho mình mật chỉ này thì đừng trách ta không khách khí." Ngay lúc Lục Phàm thầm nhủ và đưa ra quyết định, tiếng thông báo của hệ thống đột ngột vang lên.
【Đinh, kích hoạt nhiệm vụ nhánh: Tổ kiến quân đoàn mới; phần thưởng nhiệm vụ: 30 vạn bộ quân bị hoàn toàn mới, Long Hổ Đoán Thể Thuật, Tứ Tượng Diệt Sát Chiến Trận.】
【Đinh, có nhận nhiệm vụ không?】
Nghe thông báo nhiệm vụ, Lục Phàm nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Phần thưởng nhiệm vụ này không hề tầm thường." Việc chiêu mộ nhân mã tuy khó khăn nhưng vẫn có thể giải quyết được, ngược lại quân bị lại khá khó khăn. Dù sao quân bị bình thường hắn không thèm để mắt, còn quân bị tinh nhuệ thì hắn mua không nổi, cũng không có tài nguyên để chế tạo. Lúc này, việc nhiệm vụ được kích hoạt lại giải quyết vấn đề nan giải này. Nghĩ vậy, Lục Phàm không chút do dự, trực tiếp nói trong lòng: "Nhận nhiệm vụ!" Nhiệm vụ có phần thưởng hấp dẫn như vậy mà không nhận thì quả là trời đánh.
Ngay lúc Lục Phàm nhận hết nhiệm vụ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng la lớn của Lữ Xuyên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận