Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 245: Phụng bồi tới cùng

"Xin lỗi? Nếu xin lỗi mà có ích, vậy còn nỗ lực tu luyện làm gì, lúc tỷ thí với nhau cứ xin lỗi không được sao." Có vẻ hơi trào phúng nói xong lời này, Lục Phàm dùng ánh mắt hung ác và sát ý nhìn chằm chằm Địch Linh, lạnh lùng nói: "Nếu xin lỗi mà có ích, vậy ta cứ giết ngươi trước, rồi hướng thi thể của ngươi xin lỗi, ngươi thấy thế nào!" Theo hai câu nói vô cùng băng lãnh của Lục Phàm, Địch Linh nhất thời giật mình, vô ý thức lùi về phía sau một bước. Mà trung niên nam tử và bà lão tóc trắng sau lưng Địch Linh cũng mặt mày tràn đầy cảnh giác đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời ra tay. Dù sao vừa rồi sát ý trên người Lục Phàm tản ra là thật, vẻ hung tàn trong mắt lại càng không thể giả được. Nhìn thấy Địch Linh bị mình dọa lùi và hai hộ vệ mặt mày cảnh giác, Lục Phàm khinh thường cười khẩy một tiếng. Tiếp đó hắn liền không chút do dự vặn gãy cổ Trình Thiên, phát ra một tiếng xương gãy chói tai. Chỉ thấy đầu Trình Thiên bất lực rũ xuống, chết không thể chết thêm. 【Đinh, chém giết tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh cửu trọng đỉnh phong, thu được 990 tích phân.】 Không để ý đến âm thanh nhắc nhở trong đầu, Lục Phàm lấy xuống trữ vật giới của Trình Thiên cất đi, lại đem thi thể Trình Thiên thu vào hệ thống. 【Đinh, thi thể đã thu hồi, thu được một trăm tích phân.】 Toàn bộ quá trình Lục Phàm đều rất lạnh nhạt, mà ba người Địch Linh tận mắt nhìn thấy Lục Phàm giết chết Trình Thiên, đồng thời thu lại trữ vật giới và thi thể thì thân thể run lên. Các nàng không phải chưa từng thấy qua người tàn nhẫn, nhưng người như Lục Phàm thì chưa từng gặp. Khi ánh mắt Lục Phàm một lần nữa nhìn về phía Địch Linh, thân thể Địch Linh vô thức run lên, sắc mặt cũng ẩn ẩn tái nhợt. Nhìn Địch Linh mặt mày tái nhợt, Lục Phàm thản nhiên nói: "Về nói với tông chủ Bá Kiếm Tông, bản vương sẽ đích thân đến gặp hắn một lần." Nói đến đây, hắn hơi ngừng một chút, rồi tiếp tục: "Nếu Thanh Vân môn các ngươi muốn nhúng vào, bản vương đây xin phụng bồi tới cùng." Thanh Vân môn xác thực rất mạnh, nhưng hắn cũng không hề e ngại. Hai câu nói bá đạo vô cùng vừa dứt, Lục Phàm trực tiếp đi ngang qua ba người Địch Linh rời khỏi căn nhà này. Hạ Hầu Đôn và Bàng Đức lạnh lùng nhìn trung niên nam tử và bà lão tóc trắng sau lưng Địch Linh liếc một cái, rồi cũng theo sát Lục Phàm rời đi. An Lan và Lục Vô Song thấy vậy chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Các nàng liếc sắc mặt trắng bệch của Địch Linh một cái, sau đó dẫn Ngô Duy và Hoa bà bà đuổi theo. Về phần hộ vệ của Trình Thiên thì không cần phải nói. Bởi vì hắn đã nói Trình Thiên ở đây, đồng thời dẫn đường tới nơi này, liền không có cách nào trở lại Bá Kiếm Tông. Còn về việc đi theo Lục Phàm thì hắn không có can đảm. Cho nên, đợi Lục Phàm và những người khác rời đi, hắn cũng không chút do dự chạy trốn khỏi nơi này. Địch Linh cứ như vậy nhìn Lục Phàm và đoàn người rời đi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khó tả. Nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua người thiên tài kỳ lạ mà bá đạo như Lục Phàm. Cứ như vậy nhìn Lục Phàm và những người khác biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới thở một hơi dài, nhìn trung niên nam tử và bà lão tóc trắng nói: "Đi thôi, chúng ta bây giờ trở về." Nàng không bảo vệ được tính mạng của Trình Thiên, cho nên nhất định phải lập tức trở về Bá Kiếm Tông kể lại chuyện này cho mẫu thân. Còn Bá Kiếm Tông làm như thế nào thì không liên quan đến nàng. Dù sao nàng không có chút tình cảm nào với Bá Kiếm Tông, tới Đại Càn cũng chỉ là theo mẫu thân để giải sầu mà thôi. Có điều việc này bởi vì nàng mà ra, ngược lại nàng không có cách nào tránh né. Nghe Địch Linh quyết định, trung niên nam tử và bà lão tóc trắng không hề do dự gật đầu, thậm chí có chút vội vàng. Bởi vì bọn họ cũng vô cùng lo lắng, lo Lục Phàm đột ngột quay lại ra tay với mình. Cho nên, coi như Địch Linh không nói, bọn họ cũng sẽ đề nghị mau rời khỏi tòa thành này trở về Bá Kiếm Tông. Lục Phàm không biết hành động của ba người Địch Linh, hắn cũng không mấy để ý. Dù sao kẻ khiêu khích đắc tội hắn chỉ là Trình Thiên thôi, Địch Linh cũng không tham dự vào. Bởi vậy hắn sẽ không ra tay với Địch Linh. Một đoàn người rời khỏi Hương Hoa Uyển cũng không đi đâu khác mà trực tiếp quay lại khách sạn đã thuê. Giờ phút này vẫn còn rạng sáng, một hai canh giờ sau trời mới sáng. Trở về khách sạn, Ngô Duy và Hoa bà bà mỗi người trở về phòng mình, Hạ Hầu Đôn và Bàng Đức cũng bị Lục Phàm đuổi về phòng. Còn An Lan và Lục Vô Song hai người đều không muốn tu luyện nghỉ ngơi, dứt khoát cùng tới phòng của Lục Phàm. Lục Phàm cũng không đuổi hai người mà mặc kệ cho họ vào phòng mình. Sau khi ngồi xuống một bên trong phòng, An Lan trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: "Bây giờ ngươi giết Trình Thiên, Bá Kiếm Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua." "Nếu chỉ là Bá Kiếm Tông thì ngược lại không sao, nhưng phu nhân của tông chủ Bá Kiếm Tông có tình tỷ muội với phu nhân của môn chủ Thanh Vân Môn, nói không chừng Thanh Vân Môn cũng sẽ tham gia vào chuyện này, chúng ta có nên chuẩn bị trước một số việc?" Lúc này, sự việc đã xảy ra, An Lan cũng không nói thêm gì vô nghĩa, mà trực tiếp hỏi Lục Phàm xem phải xử lý chuyện này như thế nào. Dù sao nàng không phải là người không quyết đoán. Đã quyết định đặt cược vào Lục Phàm, đương nhiên sẽ không vì gặp chút chuyện mà lùi bước ngay. Mặc dù Thanh Vân Môn rất mạnh, nhưng Thiên Hương cũng không hề kém chút nào. Có điều lúc này nàng không thể nào tập hợp toàn bộ lực lượng của Thiên Hương để giúp đỡ Lục Phàm, đó là điều không thể. Dù sao chỉ là một mình nàng đặt cược vào Lục Phàm mà thôi, phụ thân và các cao tầng khác của Thiên Hương không thể nào đặt cược vào một mình Lục Phàm. Dù sao phụ thân và những cao tầng kia đều là những người cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Đó cũng là lý do vì sao nàng lại mở miệng như vậy. Nếu nàng có thể điều động toàn bộ lực lượng của Thiên Hương, căn bản sẽ không cần hỏi Lục Phàm, nàng có thể dễ dàng giải quyết rắc rối mà Thanh Vân Môn mang đến. Còn Bá Kiếm Tông thì càng không bị nàng để vào mắt. Đáng tiếc... Nhìn An Lan hỏi ý kiến mình, Lục Phàm nhíu mày, trong mắt sâu thẳm thoáng qua một tia kinh ngạc. Trước đó ở đây, An Lan còn an ủi mình không nên vọng động, làm phật ý Thanh Vân Môn. Nhưng bây giờ An Lan lại hỏi ý kiến mình xem có biện pháp ứng phó gì, rõ ràng là định đứng về phía mình. Điều này khiến hắn đánh giá cao An Lan thêm một chút, ấn tượng về An Lan cũng tốt hơn rất nhiều. Dù sao một người hợp tác giúp mình dù gì cũng tốt hơn một người hợp tác thấy nguy hiểm thì bỏ mặc mình, ở chung cũng thoải mái hơn. Những ý niệm này liên tiếp lóe lên trong đầu, Lục Phàm khẽ cười một tiếng nói: "Binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, nếu Thanh Vân Môn muốn đến thì cứ để bọn họ đến, huống chi... Thanh Vân Môn há sẽ vì một tên Trình Thiên nhỏ bé mà ra mặt." Lời này của Lục Phàm vừa nói ra, An Lan ngược lại hơi ngẩn người, sau đó không khỏi lắc đầu bật cười. Vừa nãy nàng nhìn vào sự chênh lệch giữa Thanh Vân Môn và Đại Càn, mà quên mất Trình Thiên chỉ là con trai của tông chủ Bá Kiếm Tông mà thôi. Nếu Lục Phàm giết Địch Linh, thì Thanh Vân Môn chắc chắn sẽ xuất thủ. Nhưng người bị chém giết là Trình Thiên, vốn không có bất kỳ liên quan nào đến Thanh Vân Môn, Thanh Vân Môn làm sao có thể ra tay. Mặc dù phu nhân của tông chủ Bá Kiếm Tông có quan hệ rất tốt với phu nhân của môn chủ Thanh Vân Môn, nhưng môn chủ Thanh Vân Môn tuyệt đối không ngu đến mức vì một Trình Thiên mà trực tiếp động thủ với Đại Càn. Dù sao, đối với những người đứng đầu thế lực hàng đầu mà nói, chỉ có lợi ích mới là quan trọng nhất. Vì một chuyện không liên quan, không có lợi ích gì mà gây to chuyện thì chẳng khác nào là một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Nghĩ thông suốt điều này, An Lan nhất thời thả lỏng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận