Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 505: Thủ hạ lưu tình

Hắn cho rằng mình nghe lầm.
Đại Càn thái tử điện hạ tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa còn trở thành chủ nhân gia tộc, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Chẳng lẽ là do chính mình tu luyện quá mệt mỏi mà xuất hiện ảo giác?
Ngay lúc Đoan Mộc Hoằng đang kinh ngạc ngây người, Địch Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, luồng khí thế tu vi vô cùng khủng bố trong nháy mắt đã bao phủ lên người hắn.
Khi luồng khí thế uy áp vô cùng khủng bố bao phủ lên người, Đoan Mộc Hoằng trong nháy mắt bừng tỉnh.
Vừa mới tỉnh táo lại, hắn còn chưa kịp phản ứng gì đã bị áp chế, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Phanh..."
Theo hai tiếng trầm đục, mặt đất trong nháy mắt xuất hiện vết nứt như mạng nhện.
Đoan Mộc Thanh Sinh thấy vậy nhất thời giật nảy mình, vội vàng hướng Lục Phàm gấp giọng nói: "Điện hạ, xin người thủ hạ lưu tình!"
Nói xong, Đoan Mộc Thanh Sinh vội vàng hướng Đoan Mộc Hoằng đang quỳ trên mặt đất gấp giọng nói: "Tộc lão, còn không mau hướng điện hạ cầu xin tha thứ."
Mà giờ phút này, Đoan Mộc Hoằng cuối cùng đã hiểu ra.
Vì sao luôn luôn cấm người ngoài đến gần cấm địa, gia chủ lại đích thân dẫn theo người bên ngoài đến cấm địa.
Cũng hiểu vì sao Đoan Mộc Thanh Sinh lại đích thân nói với hắn rằng Lục Phàm, vị Đại Càn thái tử này, sau này sẽ là chủ nhân gia tộc.
Vừa nãy hắn không hiểu, giờ phút này hắn đều đã hiểu rõ.
Nguyên nhân của tất cả chuyện này đều là do thực lực.
Luồng khí thế uy áp này thật sự quá kinh khủng, hoàn toàn vượt qua tất cả những tu sĩ hắn từng thấy.
Đối mặt với luồng khí thế uy áp kinh khủng như vậy, gia chủ không thần phục cũng không được.
Nghĩ như vậy, Đoan Mộc Hoằng bất đắc dĩ thở dài, không hề do dự, trực tiếp dập đầu hành lễ với Lục Phàm.
"Bái kiến thái tử điện hạ!"
Sau khi Đoan Mộc Hoằng dập đầu hành lễ, Địch Thanh mới thu hồi khí thế tu vi, Đoan Mộc Hoằng chỉ cảm thấy trong nháy mắt dễ chịu hơn nhiều.
Cảm giác như thể một ngọn núi lớn đang đè trên người vừa được dỡ bỏ.
Đoan Mộc Thanh Sinh thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ tộc lão Đoan Mộc Hoằng này cứng đầu.
Cũng may khi đối mặt với sinh tử, trừ một số ít người không sợ chết ra, những người khác đều rất thức thời.
Có khí thế uy áp vừa nãy trấn nhiếp, quá trình tiếp theo vô cùng đơn giản.
Địch Thanh tiến lên trực tiếp thi triển Khống Hồn thuật lên Đoan Mộc Hoằng, lại theo quy củ cũ đem bản sơ cấp Khống Hồn thuật đã cắt xén truyền cho hắn.
Sau khi làm xong mọi việc, mọi người liền theo chỉ huy của Đoan Mộc Thanh Sinh và Đoan Mộc Hoằng tiến vào trong cung điện nhỏ cao hơn hai mươi mét này.
Một bên của cung điện nhỏ này trống rỗng, chỉ có một cái Tu Di đài cùng hai cái bàn ở hai bên trái phải.
Lúc Lục Phàm đang quan sát xung quanh, Địch Thanh đi thẳng tới Tu Di đài cao hơn ba mét ở phía trước.
Lục Phàm thấy thế cũng đi tới, những người còn lại đi theo phía sau.
"Chủ công, nơi này có dao động trận pháp, lối vào chắc là ở ngay chỗ này." Địch Thanh chỉ vào Tu Di đài trước mặt mở miệng.
Ngay khi Địch Thanh vừa dứt lời, Đoan Mộc Thanh Sinh lúc này cười nói: "Địch tiền bối nói không sai, nơi này thật sự có một lối vào."
"Bất quá, lối vào này không phải là lối vào thông đến bí cảnh phúc địa, mà là lối vào thông xuống dưới lòng đất."
Nói xong, hắn đi đến phía bên phải của Tu Di đài, đặt tay lên hình điêu khắc trên Tu Di đài.
Theo tay hắn nhẹ nhàng ấn xuống, chỉ thấy Tu Di đài trước mặt Lục Phàm "răng rắc" một tiếng tách ra hai bên, xuất hiện một cánh cửa rộng hơn một mét.
Phía sau cánh cửa rõ ràng là cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất, trên vách đá hai bên cầu thang được khảm những viên ngọc để chiếu sáng, có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
"Chủ công, thuộc hạ vào trước, các ngươi cùng theo sau." Hạ Hầu Đôn xin chỉ thị Lục Phàm, Lục Phàm khẽ gật đầu.
Sau khi được Lục Phàm cho phép, Hạ Hầu Đôn dẫn đầu bước vào cánh cửa này, Lục Phàm và những người khác đi theo phía sau.
Còn Đoan Mộc Hoằng vừa bị thu phục thì tiếp tục trấn thủ tại chỗ, tránh xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Sau khi mọi người đều vào trong thông đạo, cánh cửa của Tu Di đài lại lần nữa đóng lại.
Đoan Mộc Hoằng nhìn cánh cửa đã đóng thở dài một hơi, sau đó liền ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện.
Lục Phàm và những người khác thì dọc theo con đường bậc thang thông đạo quanh co khúc khuỷu đi xuống, Đoan Mộc Thanh Sinh đi bên cạnh giới thiệu cho Lục Phàm.
Lối vào bí cảnh phúc địa nằm ở bên trong một không gian to lớn dưới lòng đất, đồng thời đó cũng là khu vực trung tâm linh mạch.
Năm đó, gia tộc Đoan Mộc quyết định từ bỏ Lạc Phượng thành để đến nơi này là bởi vì lão tổ gia tộc vô tình phát hiện ra bí cảnh phúc địa và linh mạch này.
Để giữ kín bí mật về bí cảnh phúc địa và linh mạch này, bọn họ không tiếc bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để xây dựng Đoan Mộc thành.
Việc xây dựng Đoan Mộc thành gần như tiêu hao hết tất cả tài nguyên của gia tộc Đoan Mộc lúc đó, có lúc trong gia tộc ngay cả linh thạch dùng để tu luyện cũng không có.
May mắn là tài nguyên bên trong bí cảnh phúc địa vô cùng phong phú, đã bù đắp gấp bội toàn bộ tài nguyên đã tiêu hao.
Hơn nữa, cũng chính nhờ bí cảnh phúc địa và linh mạch này, thực lực tổng thể của gia tộc Đoan Mộc đã tăng vọt gấp mười mấy lần, coi như là có lời.
Mặc dù bây giờ tài nguyên bên trong bí cảnh phúc địa đã bị tiêu hao gần hết, nhưng linh khí bên trong vẫn rất nồng đậm, đủ để coi là thánh địa tu luyện.
Ngoài ra còn có linh mạch này.
Linh mạch này tuy rằng so với linh khí trong bí cảnh phúc địa không nồng đậm bằng, nhưng vẫn có thể cung cấp linh khí dồi dào cho toàn bộ Đoan Mộc thành.
Toàn bộ Đoan Mộc thành cũng nhờ đó mà biến thành một Tụ Bảo Bồn có thể liên tục kiếm linh thạch.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Đoan Mộc Thanh Sinh nảy sinh những dã tâm khác.
Trước kia có nguồn tài nguyên từ bí cảnh phúc địa cung cấp, giúp cho thực lực toàn bộ gia tộc tăng lên nhanh chóng.
Đã quen với tốc độ tăng tiến và đột phá nhanh chóng, đột nhiên chậm lại, đương nhiên sẽ khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Không chỉ riêng Đoan Mộc Thanh Sinh không thể chịu đựng nổi mà các thành viên khác trong gia tộc cũng khó chấp nhận.
Cho nên Đoan Mộc Thanh Sinh mới có dã tâm mở rộng ra bên ngoài.
Sau khi Đoan Mộc Thanh Sinh nói đến đây, Lục Phàm không nhịn được hiếu kỳ ngắt lời: "Đã muốn mở rộng, tại sao không trực tiếp chưởng khống toàn bộ Thiên Võ hoàng triều, mà lại đi đường vòng xa xôi để chưởng khống Đông Nguyên hoàng triều?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của Lục Phàm, Đoan Mộc Thanh Sinh không hề ngạc nhiên, khẽ thở dài một hơi giải thích: "Điện hạ, người hẳn phải biết đến cung phụng thượng tông."
Lục Phàm khẽ gật đầu, ra hiệu Đoan Mộc Thanh Sinh tiếp tục kể, sau khi thấy thế Đoan Mộc Thanh Sinh không chần chừ mà nói tiếp: "Thiên Võ hoàng triều cung phụng thượng tông là Man Thần tông, Man Thần tông tương đối bá đạo ngang ngược, lại còn rất tham lam."
"Nếu gia tộc Đoan Mộc chúng ta muốn nắm giữ Thiên Võ hoàng triều, cần phải nộp cống phẩm ít nhất gấp mấy lần so với hiện tại..."
Sau khi Đoan Mộc Thanh Sinh nói ra nguyên nhân, Lục Phàm lúc này mới hiểu ra mọi chuyện.
Thiên Võ hoàng triều cung phụng thượng tông là Man Thần tông, Man Thần tông vô cùng tham lam, nếu gia tộc Đoan Mộc thay thế hoàng thất Thiên Võ thì nhất định phải dâng cống phẩm nhiều tài nguyên hơn.
Tình huống như vậy đối với gia tộc Đoan Mộc mà nói không phải là chuyện tốt, thậm chí còn không bằng hiện tại.
Dù sao cực khổ làm nhiều chuyện, kết quả tất cả đều là giúp người khác làm áo cưới, vậy thà không làm còn hơn.
Dù sao, mục đích bọn họ muốn chưởng khống hoàng triều là để vơ vét được nhiều tài nguyên hơn, sau đó nâng cao thực lực tổng thể của gia tộc.
Nếu chưởng khống hoàng triều mà không cách nào thu được nhiều tài nguyên hơn thì họ tốn công vô ích để làm gì?
So với vậy, mục tiêu Đông Nguyên hoàng triều thì đơn giản hơn rất nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận