Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 635: Cửu U

Chương 635: Cửu U.
Đến mức Lục Ma sau lưng Cửu U, so với thánh giáo chỉ mạnh chứ không yếu, mà cả hai lại có vô vàn điểm tương đồng. Ngàn năm trước thánh giáo bị vây quét công sát, dẫn đến chia năm xẻ bảy, Cửu U cái tổ chức sát thủ được truyền thừa ngàn năm này cũng đồng dạng bị đả kích khó có thể tưởng tượng. Tình huống cụ thể Lục Thiếu Khanh biết cũng không được rõ ràng cho lắm. Dù sao ngàn năm trước kia hắn cũng chẳng biết mình đang ở đâu, căn bản còn chưa ra đời, tự nhiên không biết tình hình lúc đó. Có điều, hắn theo một số sách cổ còn có từ miệng người khác biết được một ít tình hình. Ngàn năm trước, dường như có người tìm được sào huyệt của Cửu U, sau đó tất cả thế lực đồng loạt ra tay vây quét. Bất quá so với thánh giáo mà nói, Cửu U càng thêm thần bí và quả quyết. Trong lúc những thế lực kia tiễu trừ, Cửu U thông qua trận truyền tống đưa tất cả thành viên phân tán đến những nơi khác nhau ẩn núp. Từ ngàn năm nay, họ vẫn luôn núp mình trong bóng tối, rất ít người biết đến. Mãi đến gần đây, mấy năm trở lại đây, Cửu U mới chậm rãi bắt đầu lộ mặt. Tuy Cửu U một mực núp trong bóng tối, nhưng ở trên mặt nổi họ lại nâng đỡ không ít tổ chức sát thủ. Thậm chí có một vài tổ chức sát thủ là do người của Cửu U sáng tạo và chưởng khống, mục đích chính là vơ vét tài nguyên, thu thập tình báo. Lục Ma cũng là một trong số đó do Cửu U nâng đỡ. Nếu không phải như thế, Lục Ma sao có thể trong thời gian mấy trăm năm ngắn ngủi liền trở thành một thế lực sát thủ có máu mặt ở Đông Thắng Thần Châu, đồng thời còn vươn xúc tu đến các Thần Châu khác. Tất cả những điều này đều là do phía sau có quái vật khổng lồ Cửu U chống lưng. Mặc dù một vài thế lực siêu nhiên cũng biết Cửu U vẫn còn tồn tại, nhưng cũng không có ai động thủ. Bởi vì hiện giờ không ai có thể biết sào huyệt của Cửu U ở đâu, muốn bắt chước sự tình ngàn năm trước căn bản không có khả năng. Mà lại ngàn năm trước Cửu U chủ động phân tán ẩn mình, thực lực tổng thể không có gì tổn thương, hoàn toàn khác biệt so với thánh giáo bị bao vây dẫn đến chia năm xẻ bảy. Thêm việc từ ngàn năm nay Cửu U luôn hành sự kín đáo khiến mọi người nhanh chóng lãng quên sự tồn tại của họ. Căn bản không ai biết hiện tại bọn họ mạnh đến mức nào. Chính vì vậy, những thế lực này dù biết Cửu U vẫn còn tồn tại cũng không dám tùy tiện động thủ. Nếu không cách nào tiêu diệt Cửu U một lần duy nhất, vậy thì sẽ khiến thế lực sau lưng mình trêu đến tai họa ngập đầu. Bị một tổ chức sát thủ có truyền thừa ngàn năm để mắt tới, có thể nghĩ sẽ đáng sợ đến mức nào.
Sau khi tường thuật kỹ càng những tin tức này, Lục Thiếu Khanh mới bất đắc dĩ giận dữ nói: "Vốn ta cũng có việc rất quan trọng cần làm, không có ý định xuất hiện. Nhưng mà chuyện này không thể xem thường, toàn bộ Đại Càn sẽ vì chuyện này mà hủy diệt, cho nên ta không thể không đi ra gặp ngươi." Hắn không phải là không nghĩ tới việc sai người đến thông báo. Nhưng mà chuyện này thực sự quá nghiêm trọng, hắn sợ người khác truyền tin lại không thể làm cho Lục Phàm cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cho nên hắn mới tự mình chạy đến. Nhìn thần sắc vô cùng nghiêm túc của Lục Thiếu Khanh, Lục Phàm lại khẽ cười nói: "Ngũ thúc người quá lo lắng rồi, Xích Viêm Thánh Giáo và Lục Ma dù không tìm đến ta, ta cũng sẽ chủ động tìm đến bọn chúng. Hai thế lực này chỉ có hai kết cục, hoặc là thần phục ta, hoặc là bị triệt để hủy diệt." Nói đến câu cuối cùng, sắc mặt Lục Phàm vô cùng lạnh lẽo, trong mắt sát ý bùng nổ. "Đến mức chủ mạch của thánh giáo và Cửu U... Nếu bọn họ không ra mặt thì thôi, nếu thực sự muốn đứng ra, ta chưa hẳn đã sợ. Ta ngược lại rất muốn lĩnh giáo xem hai con quái vật khổng lồ truyền thừa ngàn năm này có gì nghịch thiên." Hắn thừa nhận chủ mạch thánh giáo và Cửu U rất mạnh rất đáng sợ, nhưng mà muốn lấy điều này để trấn nhiếp bức hiếp hắn, vậy thì chỉ có thể nói suy nghĩ nhiều. Hơn nữa cho dù hai con quái vật khổng lồ này không muốn trêu chọc mình, thì bản thân mình cũng sẽ chủ động đi trêu chọc bọn chúng. Dù sao mục tiêu cuối cùng của mình một trong số đó chính là cửu châu chi chủ, muốn thống nhất chín đại Thần Châu lập nên một thần triều vô thượng. Chủ mạch thánh giáo và Cửu U là hai thế lực khủng bố truyền thừa mấy ngàn năm, cho dù thế nào cũng không thể tránh mặt được. Cho nên, hai con quái vật khổng lồ này cùng Xích Viêm Thánh Giáo và Lục Ma cũng vậy. Hoặc là thần phục để mình sử dụng, hoặc là… triệt để hủy diệt, từ đó xóa sổ.
Nhìn Lục Phàm bá đạo tự tin nói ra những lời này, Lục Thiếu Khanh và năm thuộc hạ Luyện Thần cảnh đi theo Lục Thiếu Khanh đều ngây ngẩn cả người. Nếu là người bình thường nói ra những lời này, bọn họ khẳng định sẽ coi người đó là một tên điên ngốc nghếch. Thế nhưng mà không biết vì sao, sau khi Lục Phàm nói ra những lời này, bọn họ lại có một cảm giác không thể cãi lại, thậm chí còn có chút tin phục. Nhất là Lục Thiếu Khanh, trong lòng lại càng vô cùng phức tạp. Hắn tự nhận mình có một đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấu nội tâm vô số người, nhìn thấu từng lời nói cử chỉ của họ. Nhưng mà hắn căn bản không nhìn thấu được đứa cháu này. Thời gian hai mươi năm hắn biến mất kỳ thật vẫn luôn vụng trộm chú ý đứa cháu này, thậm chí trong bóng tối sai người bảo vệ nó. Từ trước đến nay, đứa cháu này đều không có bất kỳ điều gì khác thường. Thậm chí có một lần hắn trong bóng tối lẻn vào đông cung, muốn giúp đứa cháu này bước vào con đường tu luyện. Nhưng dù hắn có thi triển thủ đoạn gì đi chăng nữa, cũng không thể giải quyết được vấn đề thể chất của cháu trai mình. Kinh mạch tuy không hoàn toàn bế tắc, nhưng cũng chẳng khác biệt là bao, hơn nữa khi linh lực rót vào cơ thể sau sẽ tự động tiêu tán ra, căn bản không có cách nào chứa đựng linh khí. Ngay cả linh khí còn không thể chứa đựng, thì nói gì đến việc tăng cao tu vi. Liên tiếp thử đi thử lại rất nhiều lần, cuối cùng hắn cũng dần dần từ bỏ, chỉ là sai người âm thầm bảo vệ đứa cháu này. Không vì điều gì khác, hắn xem đứa cháu này như con ruột, thậm chí còn thân thiết hơn con ruột. Đương nhiên, điều này liên quan đến một số chuyện cũ, đến cả ký ức của Lục Phàm tiền thân cũng không hề có. Người biết chuyện cũ này chỉ có hơn mười người, bản thân Lục Phàm căn bản không hay biết. Hắn chỉ biết ngũ thúc rất thương mình, nhưng không biết tại sao ngũ thúc lại yêu thương mình đến thế. Cứ trầm mặc rất lâu, Lục Thiếu Khanh mới bất đắc dĩ nói: "A Phàm, ta biết trên người ngươi có rất nhiều chỗ thần bí khác thường, nhưng tuyệt đối không thể xem thường người trong thiên hạ. Chín đại Thần Châu so với những gì ngươi tưởng tượng còn thần bí hơn rất nhiều rất nhiều, thậm chí Tiên giới đều..." Nói đến đây, Lục Thiếu Khanh dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức ngậm miệng không nói, bỏ qua đoạn này rồi nói: "Tóm lại vạn sự cẩn thận, mọi việc đều lấy an toàn của bản thân làm điều kiện tiên quyết, bây giờ chín đại Thần Châu mặt ngoài thì bình lặng, nhưng trong bóng tối lại cuồn cuộn sóng ngầm. Trong một hai năm ngắn ngủi, hoặc là ba bốn năm lâu dài, chín đại Thần Châu đều sẽ bùng nổ một nguy cơ vô cùng lớn, đến lúc đó sẽ đáng sợ đến mức nào cũng không ai biết." Sau khi nói ra hai câu này, trên mặt Lục Thiếu Khanh cũng lộ ra một sự bất đắc dĩ và sợ hãi sâu sắc. Nhìn sắc mặt bất đắc dĩ sợ hãi của tiện nghi ngũ thúc, ánh mắt Lục Phàm tối sáng chập chờn. Trong đầu hắn vang lên lời nói mà ngũ thúc vừa mới nói được một nửa nhưng lại đột ngột dừng lại. Chẳng lẽ chín đại Thần Châu ẩn giấu một bí mật to lớn nào sao? Còn chuyện ngũ thúc nói trong vòng năm năm tới, chín đại Thần Châu sẽ bùng nổ một nguy cơ vô cùng lớn, chuyện này là sao đây? Nghĩ đến đây, Lục Phàm không hề áp chế sự hiếu kỳ trong lòng, trực tiếp nhìn Lục Thiếu Khanh dò hỏi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận