Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 596: Hậu quả chính mình gánh chịu

Chương 596: Hậu quả tự mình gánh chịu
Nhìn thấy bóng người dẫn đầu bước ra, vẻ kinh ngạc chợt hiện lên trên mặt Đông Nguyên Hạo Sinh và những người khác.
Thật là một thiếu niên tuấn tú!
Sau mấy lần tẩy tủy kinh mạch, khí chất của Lục Phàm trở nên vô song, cộng thêm đôi mày kiếm mắt sáng, đúng là một mỹ nam tuyệt thế. Hơn nữa lúc này Lục Phàm lại mặc một bộ trường bào trắng do Long Lân Giáp biến thành, càng khiến hắn toát ra vẻ phiêu dật của một thiếu niên trích tiên.
Vì vậy, khi nhìn thấy hắn, Đông Nguyên Hạo Sinh và những người khác không kiềm được mà phải thốt lên lời tán thưởng.
Đến khi những người khác cùng Lục Phàm đều đáp xuống đất, Đông Nguyên Hạo Sinh và những người kia mới hoàn hồn.
Họ liếc mắt một cái liền thấy vị lão tổ đang đi phía sau. Nhìn thấy vẻ cung kính vô cùng của lão tổ, bọn họ không dám chần chừ, vội vàng bước nhanh lên đón.
Đến trước mặt Lục Phàm, Đông Nguyên Hạo Sinh cùng mọi người đồng loạt quỳ một chân xuống hành lễ.
"Bái kiến điện hạ!"
Đây là Đông Nguyên Vân Hoành đã sớm an bài, để bọn họ phải hành đại lễ với Lục Phàm, tuyệt đối không thể có bất cứ sự trái lệnh nào, nếu không sẽ chuốc họa vào gia tộc. Chính vì có lời cảnh cáo và sự sắp xếp của Đông Nguyên Vân Hoành, bọn họ mới nghe theo răm rắp như vậy.
Khi quỳ xuống hành lễ, mấy người Đông Nguyên Hạo Sinh cũng lén lút đánh giá những người đi bên cạnh và phía sau Lục Phàm.
Thạch Cơ và An Lan Hà Tình cùng Trầm Yên Nhiên đều mang khăn che mặt đặc thù, người ngoài căn bản không cách nào thấy rõ dung mạo của các nàng. Tuy nhiên, vóc dáng cùng khí chất đỉnh cao của họ cũng đủ chứng minh các nàng đều là những tuyệt thế mỹ nữ.
Nhưng Đông Nguyên Hạo Sinh cùng những người khác không dám dò xét nữ nhân của Lục Phàm. Vì vậy, bọn họ chỉ lén lút nhìn trộm Địch Thanh, Hạ Hầu Đôn và Thạch Cảm Đương ba người.
Mặc dù không thể nhìn thấu tu vi của ba người Địch Thanh, nhưng họ lại có thể cảm nhận được khí thế tim đập nhanh vô cùng khủng bố từ trong cơ thể của ba người này. Cứ như họ đang nhìn lén ba con Hồng Hoang hung thú chứ không phải ba người bình thường. Điều này khiến họ vô cùng khiếp sợ, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.
Lục Phàm lúc này cũng đang thẩm vấn và đánh giá đám người đang quỳ trước mặt, không hề bảo bọn họ đứng dậy ngay. Hai vị lão tổ của Đông Nguyên gia tộc này đều là Luyện Thần cảnh, một người yếu hơn Đông Nguyên Vân Hoành, một người thì cao hơn một cảnh giới nhỏ. Về phần Đông Nguyên Hạo Sinh thì là Ngưng Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, thực lực này cũng không xem là yếu. Những người khác của Đông Nguyên gia tộc cũng không yếu, thực lực tổng hợp cũng xấp xỉ với thiên Võ hoàng triều.
Sau khi quan sát xong, Lục Phàm lúc này mới thản nhiên lên tiếng: "Đứng lên đi."
"Đa tạ điện hạ!" Đông Nguyên Hạo Sinh cùng những người khác cung kính vô cùng hành lễ rồi đứng lên, đầu cũng không dám ngẩng.
"Đi thôi, dẫn đường đến nghị sự đại điện."
Mặc dù đám người này đã được Đông Nguyên Vân Hoành an bài và giao phó, vô cùng cung kính thần phục với mình. Nhưng hắn tuyệt đối không tin loại thần phục ngoài miệng này, chỉ khi nắm quyền khống chế tuyệt đối trong tay, hắn mới có thể yên tâm.
Lời vừa dứt, cả đoàn người liền hướng về đại điện chuyên dùng để bàn quốc sự của hoàng cung mà đi tới. Trên đường đi, các thủ vệ đều quay lưng về phía mọi người, đây cũng là sự sắp xếp của Đông Nguyên Hạo Sinh.
Rất nhanh, đoàn người đã đến một đại điện vô cùng rộng rãi, trên đài Tu Di có đặt một chiếc long ỷ xa hoa lộng lẫy. Chiếc long ỷ này vẫn luôn là chỗ ngồi riêng của Đông Nguyên Hạo Sinh. Nhưng lúc này, trên vị trí đó lại đang ngồi Lục Phàm, những người khác thì cung kính đứng dưới đài Tu Di sang một bên.
Nhìn những người đang đứng phía dưới, Lục Phàm không nói nhảm mà trực tiếp nhìn Địch Thanh cùng những người khác nói: "Trước hãy thi triển Khống Hồn thuật lên bọn chúng."
Nghe được mệnh lệnh của Lục Phàm, Thạch Cơ và Địch Thanh lần lượt bước lên phía trước mặt đám người Đông Nguyên Hạo Sinh. Đông Nguyên Vân Hoành thấy vậy liền vội vàng chạy tới, trầm giọng nói với bọn người Đông Nguyên Hạo Sinh: "Toàn bộ không được phản kháng!" Lúc này ông ta sợ mọi người phản kháng hoặc mang lòng bất mãn, nên vội ra mặt cảnh cáo những kẻ này.
Thật ra, hiện giờ cho dù ông ta không cảnh báo thì đám người Đông Nguyên Hạo Sinh cũng không dám có bất kỳ hành động nào. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận rõ sự đáng sợ của Địch Thanh và những người khác, làm sao dám phản kháng chứ?
Chỉ trong một thời gian ngắn, bốn người Địch Thanh đã dễ dàng khống chế đám người này, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đợi bốn người Địch Thanh quay trở về vị trí đứng, Lục Phàm mới thản nhiên lên tiếng: "Đông Nguyên Vân Hoành!"
"Có thuộc hạ." Đông Nguyên Vân Hoành cung kính tiến lên, quỳ một chân xuống đất chờ lệnh.
"Tiếp theo ngươi lập tức phát thư mời đến tất cả các thế lực nhất lưu và nhị lưu trong phạm vi hoàng triều, mời người cầm lái cùng lão tổ của bọn chúng đến hoàng triều dự yến tiệc sau năm ngày."
Nghe mệnh lệnh này, Đông Nguyên Vân Hoành không khỏi hơi sững sờ, lập tức ông ta hiểu được ý nghĩ của Lục Phàm. Lúc này ông ta cung kính gật đầu: "Tuân lệnh!"
"Bây giờ hãy đi làm ngay, thư mời phải được đưa đến toàn bộ trong vòng một ngày."
"Dạ, điện hạ!"
Nhận lệnh, Đông Nguyên Vân Hoành không chút do dự, trực tiếp đứng dậy mang theo vài thành viên nòng cốt rời khỏi đại điện.
Mặc dù thời gian đi theo Lục Phàm không lâu, nhưng ông ta biết rõ phong cách và tính cách làm việc của Lục Phàm. Phàm là mệnh lệnh được ban ra thì nhất định phải hoàn thành, tuyệt đối không thể chậm trễ. Nếu như có ai lơ là chậm trễ, Lục Phàm chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng ngược lại, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Lục Phàm giao cho thì sẽ không có chuyện gì, thậm chí còn có thể nhận được đủ loại khen thưởng. Vì vậy, sau khi nhận được mệnh lệnh, ông ta không hề chậm trễ, lập tức quay người rời đi.
Sau khi Đông Nguyên Vân Hoành rời đi, Lục Phàm nhìn Đông Nguyên Hạo Sinh và thản nhiên nói: "Tiếp theo ngươi hãy dẫn một số nhân mã thu phục và khống chế toàn bộ cường giả đứng đầu trong hoàng đô, kẻ nào không chịu thần phục thì giết."
Nói xong câu này, không đợi Đông Nguyên Hạo Sinh phản ứng, Lục Phàm nhìn Thạch Cảm Đương nói: "Cảm Đương, ngươi đi cùng hắn một chuyến."
Lời của Lục Phàm vừa dứt, Đông Nguyên Hạo Sinh và Thạch Cảm Đương đồng loạt hành lễ nhận mệnh. Tiếp theo, cả hai người giống như Đông Nguyên Vân Hoành, dẫn theo mấy người nhanh chóng rời khỏi đại điện này.
Nhìn những người còn lại trong điện, Lục Phàm tiếp tục phân phó: "Giao những văn thần võ tướng và người khác trong Đông Nguyên gia tộc cho các ngươi khống chế."
"Nếu xảy ra chuyện gì ta không quan tâm, tất cả hậu quả tự các ngươi gánh chịu."
Nghe được lời này của Lục Phàm, những người còn lại trong điện không khỏi rùng mình. Tuy nhiên, trước mệnh lệnh của Lục Phàm, bọn họ tự nhiên không dám phản kháng, tất cả đều cung kính quỳ xuống hành lễ rồi rời đi.
Mà giờ phút này, trong đại điện chỉ còn lại Thạch Cơ và ba người con gái, cùng một vị lão tổ hoàng thất Đông Nguyên. Vị lão tổ hoàng thất Đông Nguyên này là do Lục Phàm cố ý để lại. Dù sao thì những người khác đã đi cả, vẫn cần người dẫn mình đến tàng bảo khố của hoàng thất Đông Nguyên để vét sạch tài nguyên. Mặc dù hiện tại mình có 1 tỷ tích phân, nhưng số tích phân này vẫn còn quá thiếu. Bởi vì mình không chỉ muốn hỗ trợ hệ thống thăng cấp, mà còn cần phải nâng cao tu vi cho bản thân và những người xung quanh, ngoài ra còn cần phải ấp ủ thú cưng Kỳ Lân của mình. Tất cả những điều này đều cần tích phân, vô cùng cần tích phân. Cho nên, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua tàng bảo khố của hoàng triều Đông Nguyên.
Một lát sau, dưới sự chỉ huy của lão tổ hoàng thất Đông Nguyên, Lục Phàm cùng Hà Tình và Thạch Cơ cùng các cô gái trực tiếp tiến vào sâu bên trong hoàng cung…
Bạn cần đăng nhập để bình luận