Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 116: Càn Hoàng phản ứng

Chương 116: Phản ứng của Càn Hoàng
Hoàng cung Đại Càn, Dưỡng Tâm điện.
Càn Hoàng Lục Chính dựa vào gối ngọc, nửa nằm trên long sàng, tay cầm một quyển sách cổ.
Ảnh vệ thống lĩnh Kinh quỳ một gối trước long sàng, bẩm báo tin tức Mạc Bắc man tử xâm lấn.
Đợi hắn báo cáo xong, Lục Chính mới đặt sách cổ xuống, không nhanh không chậm mở miệng:
"Thái tử bên kia có động tĩnh gì không?"
"Bẩm bệ hạ, thái tử chắc hẳn vẫn chưa nhận được tin tức, nhưng trấn thủ quan ải Lý Tồn Hiếu đã có bố trí tương ứng, trong thời gian ngắn quan ải không đáng lo."
"Lý Tồn Hiếu... Cũng là người có tu vi Ngưng Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong bên cạnh thái tử sao?"
"Đúng như bệ hạ nói!"
Nghe được câu trả lời khẳng định, mắt Lục Chính hơi nheo lại, vẻ mặt không vui không buồn, khiến người ta không đoán được tâm tình của hắn.
Tuy rằng thân ở hoàng cung, nhưng mọi chuyện phát sinh trong Đại Càn đều rõ như lòng bàn tay.
Mà người hắn chú ý nhất không ai khác ngoài vùng biên giới phía Bắc.
Đặc biệt là những chuyện đã xảy ra sau khi Lục Phàm đến biên giới phía Bắc, hắn đều biết ngay lập tức.
Mới đầu hắn còn khá khiếp sợ, bây giờ đã quen.
Trong lòng thậm chí còn có thêm chút chờ mong.
"Tiếp tục theo dõi biên giới phía Bắc và thái tử, có bất cứ tin tức gì phải lập tức báo cáo."
"Vâng!"
Sau khi hành lễ vô cùng cung kính, Kinh vội rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Lục Chính cũng từ trên long sàng bước xuống, đi tới long án rồi ngồi xuống.
Lúc này, một người trung niên mặc tăng bào đen từ phía sau tấm bình phong long án bước ra.
Lục Chính không quay đầu, thản nhiên nói: "Vẫn chưa điều tra ra tung tích của gã năm xưa sao?"
Người trung niên mặc tăng bào lắc đầu: "Từ sau khi phát hiện một chút tung tích của gã ở Mạc Bắc hoàng đô năm năm trước thì không còn tin tức gì."
"Nhưng có thể khẳng định một điều, Trấn Bắc Vương vẫn còn sống và đang âm thầm bố cục."
Nghe người trung niên mặc tăng bào nói, Lục Chính lắc đầu: "Cho người rút về đi, không cần điều tra nữa."
"Bệ hạ, có muốn..."
"Không cần, nếu hắn không muốn, các ngươi sẽ không tìm thấy hắn, hơn nữa..."
Lục Chính nói được nửa câu thì dừng lại, quay đầu nhìn người trung niên mặc tăng bào hỏi: "Lần này Mạc Bắc xuất động bao nhiêu binh mã?"
"Trừ số ở biên giới là 8 vạn, còn 12 vạn thông qua Bắc Mang Sơn tiến đến ngoài quan ải, ngoài ra biên giới Mạc Bắc còn điều động 25 vạn binh mã, nhưng tạm thời chưa có hành động..."
Đợi người trung niên mặc tăng bào nói xong, Lục Chính không khỏi lắc đầu: "Thiên Võ Vương anh minh cả một đời, giờ tuổi già mắt mờ tai điếc, quyết định càng ngày càng hồ đồ."
Nghe Lục Chính đánh giá, người trung niên mặc tăng bào khẽ cười nói: "Nếu không có thái tử điện hạ, mưu đồ của bọn họ có lẽ thành công, nhưng giờ thì... Bọn họ chắc chắn thất bại."
Người trung niên mặc tăng bào vừa nhắc đến thái tử, trên mặt Lục Chính liền nở nụ cười tươi rói.
"Tiểu tử thối kia... không những lừa được người trong thiên hạ, ngay cả trẫm cũng bị qua mặt.
Nếu không phải chuyện xạ phi kia, có khi tiểu tử đó còn muốn ẩn giấu đến khi nào nữa, ha ha ha ha..."
Nhìn Lục Chính cười hả hê, vẻ mặt người trung niên mặc tăng bào lộ vẻ nghi hoặc.
"Bần tăng cũng nhìn lầm... Sau khi điều tra không phát hiện bất kỳ thế lực nào có liên hệ với điện hạ.
Những người xuất hiện bên cạnh điện hạ, trước đó cũng không hề quen biết điện hạ, vô duyên vô cớ lại xuất hiện, thật khó tin."
Mỗi hành động của Lục Phàm sau khi rời khỏi hoàng đô, hắn đều nắm rõ, nên hắn thực sự không thể tin nổi tất cả chuyện này.
Nghe vậy, Lục Chính cũng thu lại nụ cười, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Là chủ nhân của Đại Càn, mọi thứ đều nằm trong tay hắn, xưa nay chưa từng xuất hiện biến số nào.
Nhưng khi thái tử Lục Phàm rời khỏi hoàng đô, biến số lại xuất hiện.
Mà biến số này lại chính là thái tử Lục Phàm.
Lúc này, người trung niên mặc tăng bào ngập ngừng: "Bệ hạ, có phải thế lực đứng sau thái tử là..."
Hắn chưa nói hết câu, ánh mắt sắc như dao của Lục Chính đã đổ lên người hắn.
Thấy vậy, người trung niên mặc tăng bào lập tức im lặng, chắp tay khom người trước Lục Chính: "Bệ hạ thứ tội!"
Lục Chính liếc nhìn người trung niên mặc tăng bào, rồi mới nhàn nhạt lên tiếng:
"Toàn bộ chuyện của thái tử phải phong tỏa, hành động của thái tử ở biên giới phía Bắc cũng không được để lộ ra triều đình, xem như mọi thứ chưa từng xảy ra."
"Tuân chỉ!" Người trung niên mặc tăng bào cung kính gật đầu, sau đó hỏi tiếp:
"Bệ hạ, vậy chuyện Mạc Bắc xâm lấn xử lý thế nào?"
"Không cần quan tâm, cứ bí mật theo dõi là được, cứ để thái tử toàn quyền xử lý, còn lại bất cứ ai không được nhúng tay vào."
"Vâng!"
Trăng tà về tây, mặt trời mọc ở phía đông.
Khi ánh bình minh ló rạng, đội ngũ trùng điệp xuất phát từ Bắc Nguyên thành, tiến thẳng đến biên giới quan ải phía nam Bắc Mang Sơn.
Đi đầu là quân thủ vệ Bắc Nguyên thành, quân tuần tra theo sau, giữa đoàn là một chiếc xe ngựa xa hoa.
Chiếc xe do đích thân La Thành điều khiển, Cảnh Yểm cưỡi ngựa đi bên phải xe.
Trong xe ngựa, Lục Phàm ngồi xếp bằng.
Ánh mắt hắn dán vào hai tấm thẻ triệu hồi quân đoàn ngẫu nhiên và hai thẻ mở khóa trong thương khố hệ thống.
"Hệ thống, thẻ mở khóa có thể giải khóa pháp bảo và trí nhớ kiếp trước của nhân vật triệu hồi, đúng không?"
[Đinh, chính xác là như vậy, kí chủ!]
"Không có bất cứ giới hạn nào, đều có thể mở khóa sao?"
[Đinh, đúng!]
Mặc dù hệ thống đã nói từ trước, nhưng lúc này hắn vẫn không khỏi hỏi để xác nhận một lần.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ hệ thống, Lục Phàm chợt nhớ ra điều gì, thầm hỏi:
"Hệ thống, ngoài thẻ mở khóa ra, có thể dùng điểm tích lũy để mở khóa pháp bảo của nhân vật triệu hồi không?"
[Đinh, đúng vậy, kí chủ, có thể tiêu hao điểm tích lũy để mở khóa pháp bảo của nhân vật triệu hồi, và cả các thuộc tính đặc biệt, võ kỹ, thiên phú thần thông, v.v...]
"Vậy trí nhớ kiếp trước thì sao? Có thể dùng điểm tích lũy để mở khóa không?"
[Đinh, trí nhớ kiếp trước chỉ có thể mở bằng thẻ mở khóa, không thể dùng điểm tích lũy.]
Nghe được câu trả lời này, Lục Phàm nhất thời thầm cảm thấy may mắn.
May mắn là mình đã hỏi kỹ, nếu không dùng thẻ mở khóa cho pháp bảo thì thiệt thòi quá lớn.
So với việc mở khóa pháp bảo, võ kỹ thì hắn vẫn thấy mở khóa trí nhớ kiếp trước quan trọng hơn.
Trước đây hắn lo lắng sau khi mở khóa trí nhớ kiếp trước, nhân vật triệu hồi sẽ phản bội.
Nhưng sau khi biết chắc nhân vật triệu hồi sẽ không phản bội ngay cả khi có lại trí nhớ kiếp trước thì hắn hoàn toàn yên tâm.
Dù sao, nhân vật triệu hồi đều là từ kiếp trước mà đến, nếu không có trí nhớ kiếp trước thì họ không trọn vẹn.
Không có đầy đủ trí nhớ, tiềm lực và chiến lực của họ không thể phát huy hết mức.
Sau khi những ý niệm này nhanh chóng lóe qua trong đầu, Lục Phàm hít sâu một hơi rồi hỏi tiếp:
"Hệ thống, làm sao để xem số điểm tích lũy cần để mở khóa pháp bảo của nhân vật triệu hồi?"
[Đinh, thương thành và hình thức điểm tích lũy đã mở toàn bộ, thông tin nhân vật triệu hồi đã thay đổi, kí chủ có thể tự xem.]
Nghe vậy, Lục Phàm ngạc nhiên, vội vàng mở bảng thông tin của mình ra.
Các thông tin khác không có gì thay đổi, chỉ có cột thương thành đã chuyển từ "chưa mở" sang "đã mở".
Đóng bảng thông tin cá nhân, hắn lại mở bảng thông tin của La Thành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận