Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 390: Bách Hoa tiên tử

Chương 390: Bách Hoa tiên tử.
Lúc này đã chạng vạng tối, nên rất đông tu sĩ xếp hàng vào thành. Lục Phàm và mọi người cũng không đi lối đi riêng dành cho tu sĩ cao cấp, mà xếp hàng ở lối đi thông thường vào thành.
Dù sao, mục đích bọn họ đến đây lần này là hướng đến hoàng thất Thiên Võ và giáo chủ Xích Dương Thánh Giáo. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên phải giữ kín đáo. Nếu quá phô trương, bị người phát hiện, dẫn đến đánh rắn động cỏ thì thật thiệt thòi lớn. Lục Phàm đương nhiên sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy.
Cứ như thế, đoàn người Lục Phàm xếp hàng nộp phí vào thành rồi thuận lợi tiến vào hoàng đô Thiên Võ.
"A Phàm, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Màn đêm đã buông xuống, tối nay đến hoàng thất Thiên Võ hoặc tụ hợp với cửu trưởng lão Huyền Kim Thánh Giáo rõ ràng là không kịp rồi.
Lục Phàm trầm ngâm một lát rồi nói: "Đi, trực tiếp đến Thiên Hương Lâu."
Hoàng đô Thiên Võ là một trong những thành trì trung tâm và phồn hoa nhất của Thiên Võ hoàng triều, đương nhiên có ba thế lực Thiên Hương lớn. So với Thiên Hương ở những nơi khác, ba thế lực Thiên Hương ở đây có diện tích lớn hơn và xa hoa hơn nhiều.
Nơi này tập trung rất nhiều tu sĩ, hơn nữa tu sĩ ở lại hoàng đô đều có không ít tài nguyên, đúng là dê béo. Không ngoa khi nói, mỗi ngày ba thế lực Thiên Hương này đều thu được một đống vàng, căn bản không thể so sánh với ba thế lực Thiên Hương ở những nơi khác.
Đã đến hoàng đô Thiên Võ, đương nhiên không thể bỏ qua ba thế lực Thiên Hương này.
Nghe Lục Phàm nói vậy, An Lan khẽ gật đầu đồng ý, vì nàng cũng nghĩ như vậy. Dù sao hoàng đô Thiên Võ là trung tâm của Thiên Võ hoàng triều, ba thế lực Thiên Hương cũng hùng hậu nhất. Sau khi thu phục ba thế lực Thiên Hương ở hoàng đô Thiên Võ, có thể coi đó làm trung tâm để thu phục các thế lực Thiên Hương khác.
Sau khi quyết định, Lục Phàm không do dự mà dẫn cả đoàn đi thẳng về trung tâm hoàng đô Thiên Võ.
Hoàng đô Thiên Võ chia làm hai phần là ngoại thành và nội thành. Toàn bộ bắc thành của hoàng đô Thiên Võ là nội thành, hay còn gọi là hoàng thành, là địa bàn của hoàng thất Thiên Võ, nơi ở của tất cả thành viên hoàng thất Thiên Võ và văn võ bá quan. Còn ba phần nội thành khác là ngoại thành.
Khu vực phồn hoa nhất không nghi ngờ chính là trung tâm hoàng đô. Ba thế lực Thiên Hương ở những nơi khác đều nằm ở các khu nội thành khác nhau, nhưng ba thế lực Thiên Hương ở hoàng đô Thiên Võ lại ở ngay trung tâm thành. Việc có thể chiếm được ba mảnh đất lớn như vậy ở trung tâm hoàng đô Thiên Võ, nơi tấc đất tấc vàng này cho thấy thực lực của Thiên Hương.
Chính vì ba thế lực Thiên Hương này đều ở trung tâm hoàng đô Thiên Võ nên mỗi ngày họ mới có thể kiếm được vô số tài nguyên.
Cứ như vậy, đoàn người Lục Phàm đi dạo dọc theo con đường vô cùng náo nhiệt. Phải mất hơn một canh giờ mới đến được trung tâm thành.
Khi mọi người đến trung tâm thành, tất cả đều kinh ngạc trước số lượng lớn tu sĩ tụ tập ở đây. Chỉ thấy trên đường phố rộng lớn, vô số tu sĩ tụ tập. Nhìn một lượt toàn đầu người đen nghịt, kín cả con đường.
"Tình hình thế nào? Sao lại có nhiều tu sĩ như vậy?"
Thạch Lăng lộ vẻ hiếu kỳ nồng đậm, Lục Phàm và những người khác cũng nhìn về phía hắn. Dù sao đây là lần đầu tiên mọi người đến hoàng đô Thiên Võ, còn Thạch Lăng vốn là tu sĩ của hoàng đô Thiên Võ.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của mọi người, Thạch Lăng cũng vô cùng hiếu kỳ, chỉ lắc đầu nói: "Trước đây nơi này náo nhiệt nhưng tuyệt đối không có nhiều tu sĩ như vậy, chắc là có chuyện gì xảy ra."
Ngay khi Thạch Lăng vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc: "Tin tức quan trọng như vậy mà các ngươi không biết, chạy đến đây làm gì?"
Người chen vào nói là một người đàn ông trung niên, nhìn đám người Lục Phàm với vẻ mặt cổ quái. Câu nói này của người đàn ông trung niên khiến Lục Phàm càng tò mò.
Lục Phàm liền cười nói với người đàn ông trung niên: "Chúng ta vừa đến hoàng đô nên không biết tình hình, không biết các hạ có thể nói cho chúng ta một chút được không?"
Vừa nói Lục Phàm vừa lấy ra một khối trung phẩm linh thạch đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy trung phẩm linh thạch liền sáng mắt, không chút do dự nhận lấy.
Những tu sĩ xung quanh thấy vậy cũng sáng mắt, ào ào lên tiếng: "Chúng ta cũng có thể nói, có thể cho chúng ta linh thạch không?"
Dù sao đây cũng là một khối trung phẩm linh thạch, ở chợ đen có thể đổi được 150 thậm chí 200 khối hạ phẩm linh thạch, sao họ có thể không thèm? Chỉ là kể lại một tin tức ai cũng biết chứ đâu phải bí mật gì.
Người đàn ông trung niên thấy vậy thì cuống lên, vội chửi bới: "Mẹ nó cút hết đi, không thấy vị công tử này muốn ta nói à, các ngươi xem náo nhiệt gì?"
Sau khi mắng một câu, ông ta vội vàng kéo Lục Phàm đến nơi ít người.
Thấy bộ dạng này của gã, Lục Phàm bất đắc dĩ. Chỉ là một khối trung phẩm linh thạch thôi mà khiến bọn họ tranh giành như vậy, đủ thấy tán tu ở hoàng đô Thiên Võ chưa chắc đã sung túc gì.
Cảm khái một câu xong, Lục Phàm liền bảo người đàn ông trung niên kể rốt cuộc là tin tức gì.
Người đàn ông trung niên nể mặt một khối trung phẩm linh thạch cũng không nói nhảm, mặt mày hớn hở kể: "Hai ngày trước, Bách Hoa tiên tử nổi danh Thần Châu đã đến hoàng đô, ngoài ra còn có bốn thiên tài tuyệt thế trên Thần Châu thiên kiêu bảng đi theo Bách Hoa tiên tử mà đến..."
Theo lời kể hưng phấn của người đàn ông trung niên, Lục Phàm mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bách Hoa tiên tử cùng mấy thiên tài trên Thần Châu thiên kiêu bảng đến hoàng đô thì sẽ ở Thiên Hương Lâu. Khi tin tức truyền ra thì ngay lập tức thu hút rất nhiều tu sĩ đến đây.
Nhưng nguyên nhân thực sự thu hút nhiều tu sĩ như vậy là vì hai đêm liên tiếp Bách Hoa tiên tử đã đàn cổ cầm trên một đài cao tạm dựng trước Thiên Hương Lâu.
Tiếng đàn cổ cầm của Bách Hoa tiên tử không chỉ du dương mà còn có thể giúp người khác tu luyện đột phá. Đêm Bách Hoa tiên tử đàn đã có không ít tu sĩ đột phá. Khi tin tức này lan ra, toàn bộ tu sĩ ở hoàng đô đều phát cuồng. Vì vậy mà nơi này mới có nhiều tu sĩ tụ tập như vậy. Mọi người đều muốn nghe tiếng đàn cổ cầm của Bách Hoa tiên tử để đạt được đột phá tu vi.
Ngoài việc muốn có được đột phá tu vi, mọi người cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của Bách Hoa tiên tử. Nghe đồn Bách Hoa tiên tử là một trong những mỹ nữ đứng đầu Thần Châu, đứng thứ 20 trên bảng xếp hạng mỹ nữ. Dù Bách Hoa tiên tử luôn đeo khăn che mặt, không ai thấy được khuôn mặt thật của nàng, nhưng dáng người của nàng thì không thể che giấu. Chỉ cần nhìn dáng người thôi cũng đã khiến vô số tu sĩ kinh động như gặp thiên thần, tất cả đều bị hấp dẫn.
Có thể khiến người đột phá bằng tiếng đàn, lại thêm dung nhan tuyệt thế cùng dáng người khiến nơi này tụ tập đông đảo tu sĩ như vậy. Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện hai mắt vừa sáng lên, lộ rõ vẻ ngưỡng mộ không che giấu. Rõ ràng ông ta cũng bị dung nhan và dáng người tuyệt thế của Bách Hoa tiên tử thu hút.
Dù sao mỹ nữ có sức hấp dẫn rất lớn với đàn ông, nhất là một mỹ nữ tuyệt thế nổi danh Thần Châu, đồng thời còn đứng hạng cao trong bảng xếp hạng mỹ nữ.
Nhìn vẻ si mê của người đàn ông trung niên, Lục Phàm cũng sinh ra hiếu kỳ nồng đậm với Bách Hoa tiên tử này. Tất nhiên chỉ là hiếu kỳ đơn thuần chứ không có ý khác. Dù sao hắn cũng không phải là một con sói đói thấy gái đẹp là không nhấc chân nổi.
Hơn nữa hắn đã có An Lan, dung nhan và dáng người của An Lan cũng là cực phẩm nhân gian. Nhất là sau khi đã tự mình nếm thử mùi vị của An Lan, hắn có chút mê luyến nàng. Vì vậy, hắn chỉ đơn thuần hiếu kỳ về Bách Hoa tiên tử này, chứ không có ý nghĩ dư thừa.
Trong lúc mọi người hiếu kỳ thì người đàn ông trung niên lại nói thêm một tin tức nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận