Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 410: Giả thần giả quỷ

Chương 410: Giả thần giả quỷ
Bởi vì khi khí thế uy áp của hắn bao phủ đến trước mặt Lục Phàm thì hư không tiêu tan không chút dấu vết. Cứ như trâu đất xuống biển, căn bản không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Cảnh tượng dùng khí thế uy áp trấn s·á·t Lục Phàm như trong tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra. Phải biết, hắn là cường giả Phân Thần cảnh. Dù chỉ là Phân Thần cảnh nhất trọng nhưng vẫn là cường giả Phân Thần cảnh thực sự. Lục Phàm tuổi còn trẻ như vậy thì cùng lắm chỉ Linh Hải cảnh mà thôi, làm sao có thể ngăn cản được khí thế tu vi của mình chứ? Mà hắn không biết rằng, khí thế tu vi Phân Thần cảnh đối với Lục Phàm căn bản không có tác dụng gì. Đừng nói khí thế tu vi Phân Thần cảnh, ngay cả khí thế tu vi Tán Tiên đối với Lục Phàm cũng vô dụng. Muốn dùng khí thế uy áp trấn s·á·t Lục Phàm, hoàn toàn là chuyện viển vông.
Sau một thoáng kinh ngạc, Đồng Thiên hừ lạnh một tiếng: "Giả thần giả quỷ." Vừa hừ lạnh, hắn trực tiếp đưa tay bắn ra một đạo linh quang về phía Lục Phàm. Sưu... Đạo linh quang mang theo khí tức làm tim đ·ậ·p nhanh nhằm thẳng mi tâm Lục Phàm bay tới. Khi khí thế tu vi không thể trấn s·á·t Lục Phàm, vậy thì chỉ có thể tự mình ra tay phát động tấn công. Tuy rằng tự mình ra tay có chút mất mặt, nhưng chỉ là diệt trừ một con kiến hôi mà thôi, không có gì ảnh hưởng. Hơn nữa người ở đây ai dám vì thế mà chê cười hắn chứ?
Nhìn đạo linh quang đang bay tới, Lục Phàm khẽ nở một nụ cười lạnh khinh thường trên mặt. "Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ mà." Tiếng cười lạnh đầy khinh thường của Lục Phàm vừa dứt, đạo linh quang bay đến trước mặt đột ngột dừng lại. Ngay sau đó, đạo linh quang đổi hướng, bay ngược về phía Đồng Thiên.
Thấy linh quang đổi hướng tấn công, sắc mặt Đồng Thiên lập tức biến đổi, nhìn về phía Hạ Hầu Đôn đứng bên cạnh Lục Phàm. Trước đó Hạ Hầu Đôn không hề phát ra khí thế uy áp gì, hơn nữa hắn cũng không thể nhìn thấu tu vi của Hạ Hầu Đôn. Cho nên hắn không biết Hạ Hầu Đôn cũng là cường giả Phân Thần cảnh. Nhưng giờ phút này khi Hạ Hầu Đôn ra tay khống chế đạo linh quang này, hắn lập tức cảm giác được Hạ Hầu Đôn cũng giống mình, đều là cường giả Phân Thần cảnh. Mà tu vi của Hạ Hầu Đôn còn cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ. "Phân Thần cảnh nhị trọng!"
Khi Đồng Thiên vẻ mặt nghiêm túc, đề phòng nói ra cảnh giới tu vi của Hạ Hầu Đôn, Tiêu Nghĩa và Nhạc Côn đám người nhất thời biến sắc. Lúc nãy bọn hắn cũng không để Lục Phàm và Hạ Hầu Đôn vào mắt. Nhưng vạn lần không ngờ Hạ Hầu Đôn lại là cường giả Phân Thần cảnh nhị trọng. Đối mặt với một vị cường giả Phân Thần cảnh nhị trọng, bọn hắn không thể nào bình tĩnh được.
Hạ Hầu Đôn nhếch môi cười lạnh lùng nhìn Đồng Thiên vừa nói ra tu vi của mình: "Dám càn rỡ trước mặt chủ công nhà ta, lá gan của ngươi thật lớn đấy, còn không mau quỳ xuống thần phục." Hắn biết chủ công muốn thu phục Đồng Thiên nên không nảy sinh ý định giết người. Nhưng nếu như tên này không biết sống chết, khăng khăng không chịu thần phục, vậy thì hắn cũng chỉ có thể ra tay tiêu diệt. Dù sao hắn không thể lấy an nguy của chủ công ra đánh cược.
Nghe Hạ Hầu Đôn muốn mình thần phục, Đồng Thiên lập tức cười lạnh một tiếng: "Muốn bản tọa thần phục, cũng phải xem ngươi có đủ thực lực đó không." Mặc dù Hạ Hầu Đôn cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ, nhưng hắn chỉ cảnh giác đề phòng thôi, chứ không có chút e ngại nào. Một cảnh giới nhỏ chênh lệch còn chưa đủ để khiến hắn phải sợ hãi. Huống chi hắn cũng không phải không có thủ đoạn, chưa chắc đã sợ một tên Phân Thần cảnh nhị trọng. Vừa dứt tiếng cười lạnh, Đồng Thiên lập tức tế ra một thanh đại đao màu đen. Tiếp theo hắn liền lóe người, hai tay cầm đao bổ thẳng về phía Lục Phàm.
Thấy tên này dám tấn công chủ công của mình, trong mắt Hạ Hầu Đôn nhất thời bộc phát sát cơ kinh người. "Muốn chết!" Chủ công là vảy ngược duy nhất của hắn, ra tay với chủ công không khác gì xúc phạm vảy ngược của hắn. Điều này làm cho sát ý và lửa giận trong lòng hắn bùng nổ dữ dội. Theo một tiếng gầm thét, Hạ Hầu Đôn lập tức tế ra Thị Huyết kiếm, thân hình lóe lên đón đỡ lấy thanh đại đao đang chém tới. Trong nháy mắt, Thị Huyết kiếm va chạm với thanh đại đao màu đen của Đồng Thiên. Đinh... Một tiếng va chạm chói tai vang lên, lực phản chấn va chạm vô cùng khủng khiếp theo đao kiếm bao phủ lên người Đồng Thiên và Hạ Hầu Đôn. Đối diện với lực phản chấn khủng bố như vậy, Đồng Thiên lập tức bị đẩy lùi về sau. Thế nhưng Hạ Hầu Đôn thì vẫn đứng im, ngay cả thân thể cũng không hề lay động.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Nhạc Côn và Tiêu Nghĩa co rụt lại, vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi. Chỉ bằng một chiêu này đã rõ cao thấp. Rõ ràng lực chiến đấu của Đồng Thiên không thể sánh bằng Hạ Hầu Đôn. Khi Đồng Thiên bị đẩy lùi năm sáu bước, hắn cố gắng đứng vững thân thể, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng dù Hạ Hầu Đôn cao hơn mình một cảnh giới nhỏ, thì lực chiến cũng không chênh lệch quá nhiều mới đúng. Dù sao hắn cũng không phải tu sĩ Phân Thần cảnh nhất trọng tầm thường, lực chiến có thể không thua kém mấy tu sĩ Phân Thần cảnh nhị trọng bình thường. Nhưng vạn lần không ngờ, lực lượng của Hạ Hầu Đôn lại khủng bố như vậy. Lực phản chấn của đao kiếm vừa rồi, trực tiếp khiến khí huyết trong người hắn sôi trào. Sở dĩ chỉ lùi năm sáu bước rồi giữ vững được thân thể là do hắn cưỡng ép dừng bước, vì không muốn lộ ra điểm yếu của mình.
Trong lúc Đồng Thiên còn đang vô cùng chấn động, Hạ Hầu Đôn lạnh lùng hừ một tiếng, cất giọng lạnh lẽo mang theo sát ý lẫm liệt: "Chút tu vi đó mà cũng dám càn quấy trước mặt chủ công nhà ta." Vừa dứt lời, Hạ Hầu Đôn lại vung kiếm, chém thẳng về phía Đồng Thiên. Hành động ra tay với chủ công của Đồng Thiên vừa rồi đã triệt để chọc giận hắn. Cho nên, dù hắn không giết Đồng Thiên, thì nhất định phải cho Đồng Thiên một bài học, để hắn biết rằng chủ công là tuyệt đối không thể khiêu khích.
Nhìn Hạ Hầu Đôn lao tới, Đồng Thiên nghiến răng, một lần nữa nghênh đón. Tuy biết mình không phải là đối thủ của Hạ Hầu Đôn, nhưng giờ phút này hắn không có lựa chọn nào khác. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao chiến với nhau. Nói là hai người giao chiến, không bằng nói là Hạ Hầu Đôn hoàn toàn áp đảo Đồng Thiên. Hạ Hầu Đôn càng đánh càng mạnh, sức mạnh bộc phát ngày càng khủng khiếp, khiến Đồng Thiên liên tục lùi bước, thậm chí không đỡ nổi một chiêu. Điều này làm cho Đồng Thiên càng lúc càng hoảng sợ, đồng thời vô cùng phẫn nộ và uất ức. Cái quái gì đây, Phân Thần cảnh nhị trọng kiểu gì thế, ngay cả Phân Thần cảnh ngũ trọng lục trọng cũng chưa chắc khủng bố đến vậy.
Mà Tiêu Nghĩa và Nhạc Côn nhìn Đồng Thiên bị Hạ Hầu Đôn áp đảo, nội tâm nhất thời rối loạn. Giờ phút này bọn hắn có chút hoảng rồi. Ban đầu bọn hắn còn nắm chắc phần thắng trong tay, nghĩ có thể nhẹ nhàng giải quyết mọi chuyện. Dù sao có Đồng Thiên, một cường giả Phân Thần cảnh ở đây, thì căn bản không có phiền phức gì. Nhưng không ngờ hộ vệ Lục Phàm mang tới lại đáng sợ đến vậy. Nếu cứ tiếp tục thế này, bọn hắn sợ là thật sự sẽ gặp đại phiền toái. Dù không chết ở đây thì cũng sẽ mất đi tự do, biến thành tù nhân. Nghĩ đến đây, Tiêu Nghĩa lập tức nhìn về phía Lục Phàm, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo. Nhạc Côn cũng có ý tưởng giống vậy, vô thức nhìn sang Tiêu Nghĩa. Hai người nhìn nhau, cùng lúc quát khẽ: "Đồng loạt ra tay, bắt lấy tên nhãi con này."
Bây giờ cơ hội duy nhất của bọn hắn là Lục Phàm. Chỉ cần bắt được Lục Phàm, dùng tính mạng của Lục Phàm để uy h·iế·p Hạ Hầu Đôn, có lẽ bọn hắn còn có thể tẩu thoát được một kiếp. Trong chớp mắt, Nhạc Côn cùng Tiêu Nghĩa và mười mấy người đồng loạt bùng nổ khí thế tu vi, lao về phía Lục Phàm. Thấy cảnh này, Sử Vĩnh Hùng và Ngô Hiến đứng cạnh Lục Phàm nhất thời biến sắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận