Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 110: Quá coi thường ta

"Quân sư, điện hạ cụ thể là sắp xếp như thế nào?" Công thành đối với bọn họ mà nói ngược lại không phải là chuyện khó khăn, nhưng giờ phút này lại muốn công thành Bắc Nguyên. Điều này khiến bọn họ có chút không hiểu. Nhìn ba người Từ Giới mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu, Lý Tư trầm giọng sắp xếp nói: "Đây là lệnh của điện hạ, chúng ta chỉ cần chấp hành là đủ." Nói xong lời này, Lý Tư nhìn Từ Giới nói: "Từ tướng quân, sau khi đánh hạ cửa nam, ngươi dẫn 1000 Trấn Bắc quân lập tức tiến về cửa bắc, dùng tốc độ nhanh nhất khống chế cửa bắc." "Nếu có kẻ phản kháng, trực tiếp giết chết bất luận tội!" Đối mặt với sự sắp xếp của Lý Tư, Từ Giới cũng nghiêm túc, cẩn trọng vô cùng chào theo kiểu nhà binh. "Tuân lệnh!" Giao phó xong cho Từ Giới, Lý Tư nhìn về phía hai tên thiên phu trưởng của thủ vệ quân, nhìn bọn họ trầm giọng nói: "Nghiêm Thạch Quân, sau khi chiếm được cửa nam, ngươi dẫn 1000 thủ vệ quân trấn giữ. Điền Phường, ngươi dẫn 300 thủ vệ quân theo ta cùng nhau tuần tra trong thành, phàm là có người thừa cơ làm loạn, nhất mực giết không tha!" "Tuân lệnh!" Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ, Lý Tư lại kỹ càng bàn giao cho ba người. Cùng lúc đó. Hai vạn thiết kỵ Trấn Bắc đang giục ngựa phi nhanh, hướng về phía Tể Châu thành mau chóng đuổi theo. Hán Dương thành, tiền sảnh phủ quận thủ. Khương Thượng ngồi ở vị trí đầu não bên trái, nhìn Tần Quỳnh, Hạ Hầu Uy và Lữ Xuyên ba người đang đứng ở tiền sảnh nói: "Sau khi màn đêm buông xuống, kế hoạch chính thức bắt đầu, lần này kế hoạch tuyệt đối không được phép có bất kỳ sơ hở nào, phải nhất thiết bắt hết toàn bộ lũ phản nghịch." Đối mặt với sự sắp xếp của Khương Thượng, Tần Quỳnh bọn người đều mặt mũi tràn đầy sát ý lạnh lẽo gật đầu tuân lệnh. Trước đó bọn họ ở Thánh Giáo xoay quanh, trong lòng mỗi người đều kìm nén một ngọn lửa giận. Bây giờ biết được nội tình của những tên kia, trong lòng bọn họ đã sớm nảy sinh sát ý. Giờ phút này chỉ chờ màn đêm buông xuống, liền có thể đem lũ kia huyết tẩy sạch sẽ... Kim Ô tây trụy, Nguyệt Thỏ đông thăng. Theo sau cùng một tia ánh sáng biến mất không thấy, đại địa chậm rãi bị bóng tối bao trùm, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất. Bắc Nguyên thành hiếm thấy nổi gió. Lục Phàm kết thúc tu luyện, từ trong phòng đi ra, La Thành cùng Cổ Thương Hải thấy thế lập tức tiến lên nghênh đón. "Chủ công!" "Điện hạ!" Nhìn hai người đang hành lễ, Lục Phàm nhẹ gật đầu, sau đó liền ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng bị mây đen che khuất hơn phân nửa. "Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ, trò vui sắp mở màn!" Tiếng lẩm bẩm vừa dứt, Lục Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo hướng ra bên ngoài viện đi đến, La Thành cùng Cổ Thương Hải theo sát phía sau. Ba người vừa đến bên ngoài viện, Lục Vô Song và Ngô Duy hai người cũng đi ra từ trong viện bên cạnh. Ngô Duy cung kính vô cùng hành lễ với Lục Phàm: "Thái tử điện hạ!" Lục Vô Song biết Lục Phàm không chào đón mình, cho nên đứng đó không nói gì. Thấy Lục Vô Song đứng bất động, Lục Phàm liếc nàng một cái, cũng không thèm để ý. Lúc này Triệu Chí Nam cùng Sài Tử Nguyên cũng vội vàng chạy đến, khom người hành lễ với Lục Phàm. "Bái kiến điện hạ!" Nhìn hai người hành lễ, trong mắt Lục Phàm thoáng qua một tia sát ý lạnh giá, nhìn ánh mắt hai người như thể đang nhìn người chết. Hai người này cho rằng sự việc mình làm không có chút sơ hở. Nào biết bây giờ toàn bộ Bắc Nguyên thành đều nằm dưới sự giám sát của Lục Phàm, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Lục Phàm nhìn rõ ràng. Buồn cười là bọn họ còn tưởng đã chuẩn bị vạn toàn. Hai người sắp chết mà thôi, Lục Phàm lười tốn nhiều lời với bọn họ, lúc này không mặn không nhạt nói: "Đi thôi!" "Tuân lệnh!" Triệu Chí Nam cùng Sài Tử Nguyên giả vờ lơ đãng liếc nhau, sau đó liền dẫn đường phía trước. Dẫn Lục Phàm cùng đoàn người trực tiếp hướng tiền sảnh thành chủ phủ đi đến. Trong lúc dẫn đường, Triệu Chí Nam cũng đang tính toán thời cơ động thủ, Sài Tử Nguyên cũng thế. Chưa được bao lâu liền tới tiền sảnh thành chủ phủ. Bên trong tiền sảnh bày bốn bàn tròn lớn, trên bàn bày đầy thịt rượu bánh ngọt phong phú vô cùng. 20 người cầm lái các thế lực lớn nhỏ cộng thêm 15 nhân vật chưởng quyền ở Bắc Nguyên thành đã sớm chờ ở đây, giờ phút này đang châu đầu ghé tai nhỏ giọng trò chuyện. "Thái tử điện hạ đến!" Theo tiếng hô to của người hầu truyền đến, mọi người đang châu đầu ghé tai ào ào đứng dậy hướng phía cửa phòng nhìn qua. Dưới ánh mắt soi mói của họ, Lục Phàm mặc Minh Hoàng long văn bào mang theo La Thành và Cổ Thương Hải đi đến, Triệu Chí Nam và Sài Tử Nguyên theo sát phía sau. Lục Phàm vừa bước vào tiền sảnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn. Ánh mắt sắc bén vô cùng của Lục Phàm cũng nhanh chóng dò xét qua từng người. Những gia hỏa này được xem là một nhóm người đứng đầu Bắc Nguyên thành, đồng thời cũng là nhóm người bị Thánh Giáo thẩm thấu nghiêm trọng nhất. Đêm nay sau đó, có thể sống sót có thể đếm trên đầu ngón tay. Khi ánh mắt sắc bén của Lục Phàm đảo qua, tất cả mọi người theo bản năng cúi thấp đầu hoặc dời ánh mắt, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Ánh mắt thật lăng liệt! Vị thái tử điện hạ nắm giữ ánh mắt lăng liệt như vậy, làm sao có thể là phế vật được chứ. Trong nhất thời, trong lòng mọi người hiện ra đủ loại tâm tư khác nhau, thần sắc cũng bắt đầu nhanh chóng thay đổi. Khi mọi người còn đang ngơ ngác vì ánh mắt sắc bén vô cùng của Lục Phàm thì Triệu Chí Nam ho nhẹ một tiếng nói: "Thất thần làm gì, còn không mau bái kiến thái tử điện hạ!" Thanh âm của Triệu Chí Nam làm mọi người giật mình tỉnh lại, vội vàng đồng thanh hướng về phía Lục Phàm hành lễ. "Bái kiến thái tử điện hạ!" Lục Phàm lạnh nhạt tự nhiên gật đầu, trực tiếp đi đến chỗ chủ vị đã được để trống ngồi xuống. Bên cạnh chủ vị vẫn còn hai chỗ trống. Triệu Chí Nam cùng Sài Tử Nguyên vừa định ngồi xuống thì Lục Phàm nhàn nhạt mở miệng nói: "Công Nhiên, Cổ lão, các ngươi ngồi cạnh bản vương." Theo tiếng nói của Lục Phàm, La Thành và Cổ Thương Hải không chút khách khí ngồi xuống bên tả hữu Lục Phàm. Triệu Chí Nam và Sài Tử Nguyên định ngồi xuống thấy thế nhất thời cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi. Mọi người trong tiền sảnh cũng ào ào nhìn về phía Lục Phàm, không biết ý đồ của Lục Phàm là gì. Đối mặt với vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Lục Phàm bình tĩnh tự nhiên rót cho mình một chén rượu, nâng chén rượu lên uống cạn một hơi. Sau khi uống xong một chén rượu này, Lục Phàm mới quay đầu nhìn Triệu Chí Nam và Sài Tử Nguyên sắc mặt khó coi đang cứng đờ thản nhiên nói: "Triệu thành chủ, Sài tướng quân, đêm nay tới người cũng không ít, bố trí ít vị trí như thế sợ là không đủ đâu." Vừa nói chuyện, Lục Phàm trên mặt hiện ra vẻ khinh thường cùng trào phúng không hề che giấu. Từ lúc đặt chân đến Bắc Nguyên thành, hắn liền không hề nghĩ đến việc dùng thủ đoạn ôn nhu để giải quyết phiền phức. Đối mặt với sắc mặt trào phúng khinh thường của Lục Phàm, Triệu Chí Nam cố nén sát ý cùng lửa giận trầm giọng nói: "Điện hạ có ý gì?" "Ha ha..." Lục Phàm khinh thường lắc đầu cười: "Chỉ có một trăm người mà muốn giết bản vương, có phải hay không quá coi thường ta." Lời vừa nói ra, Triệu Chí Nam và Sài Tử Nguyên đồng thời sắc mặt kịch biến, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin như thấy quỷ. "Làm sao ngươi biết!" Sau khi đưa ra quyết định giết chết Lục Phàm, bọn họ liền bí mật điều động một trăm tử sĩ vào thành chủ phủ. Chỉ chờ bọn họ ra lệnh một tiếng, đám tử sĩ này sẽ xông tới bao vây tiền sảnh. Đến lúc đó Lục Phàm sinh tử sẽ nằm trong tay bọn họ. Lúc triệu tập đám tử sĩ này, bọn họ còn sắp xếp người bí mật giám thị Lục Phàm, xác nhận rằng bọn họ sẽ không phát hiện ra hành động của mình. Nhưng bây giờ Lục Phàm lại một miệng nói ra bí mật của bọn họ, sao họ có thể không chấn kinh được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận