Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 426: Sẽ tự mình tranh thủ

"Chư vị, món đồ đấu giá này là do luyện khí đại sư Trần Thương tự tay luyện chế, từ 36 viên linh lực hạt châu và một viên thất sắc bảo châu tạo thành. 36 viên linh lực hạt châu mỗi viên đều có một cái Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, đồng thời còn có trận pháp đặc biệt giúp ngưng thần tĩnh tâm..." Sau khi mỹ nữ thiếu phụ giới thiệu, bên trong phòng đấu giá lập tức xôn xao.
Trần Thương là một luyện khí đại sư có tiếng, đặc biệt am hiểu luyện chế pháp bảo phòng ngự. Chỉ có điều Trần Thương tính khí cực kỳ kém, tính cách vô cùng nóng nảy, người bình thường dù có cầm theo rất nhiều tài nguyên và vật liệu tìm đến cửa, cũng chẳng được chào đón gì. Hơn nữa, Trần Thương đã rất lâu không luyện chế pháp bảo, không ngờ thứ này lại là bảo vật do đại sư Trần Thương luyện chế, hơn nữa còn tinh xảo đến vậy.
Sợi dây chuyền này không chỉ lộng lẫy mà còn có đủ các công hiệu phòng ngự và tụ linh. Điều quan trọng hơn là viên thất sắc bảo châu bên trong có hai đạo phòng ngự cực mạnh có thể ngăn cản hai lần công kích của cường giả Luyện Thần cảnh. Sau một hồi giới thiệu, vị thiếu phụ phong vận trên đài đấu giá mới cười nói: "Giá khởi điểm cho món đồ đấu giá này là 2 triệu hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không dưới 100 nghìn hạ phẩm linh thạch, xin mời bắt đầu đấu giá."
Sau khi thiếu phụ phong vận báo giá xong, bên trong phòng đấu giá lập tức vang lên tiếng tranh nhau chen lấn ra giá.
"2,4 triệu hạ phẩm linh thạch."
"2,6 triệu hạ phẩm linh thạch."
Chưa đầy một lát, sợi dây chuyền lộng lẫy này đã vọt lên 5 triệu hạ phẩm linh thạch. Cuộc đấu giá cuồng bạo này lập tức khiến Lục Phàm kinh ngạc. Không ngờ một sợi dây chuyền như vậy lại có thể đấu giá với mức giá trên trời như vậy, điều này thật sự có chút ngoài dự liệu của hắn. Dù có công năng phòng ngự, cũng không đến mức điên cuồng như vậy chứ. Hơn nữa, những người mở miệng kêu giá ngoài tu sĩ nam ra thì phần lớn đều là tu sĩ nữ. Đây mới chỉ là bắt đầu đấu giá thôi, dựa theo tốc độ này thì sợi dây chuyền này ít nhất cũng phải lên đến 10 triệu hạ phẩm linh thạch trở lên.
Lại một lát sau, giá sợi dây chuyền đã lên đến 8 triệu hạ phẩm linh thạch. Khi đến mức giá 8 triệu hạ phẩm linh thạch, số người đấu giá mới giảm bớt một chút. Ngay lúc Lục Phàm âm thầm thở dài thì Ôn Kính Nhân tự tin nhìn Trầm Yên Nhiên cười nói: "Yên Nhiên, sợi dây chuyền này rất đẹp, rất hợp với nàng, ta sẽ mua nó tặng cho nàng."
Nói xong Ôn Kính Nhân trực tiếp vận chuyển tu vi hô giá. "8,1 triệu hạ phẩm linh thạch!" Hắn trực tiếp tăng giá 500 nghìn hạ phẩm linh thạch so với mức 8 triệu, thể hiện thái độ quyết phải có được.
Thấy Ôn Kính Nhân muốn mua sợi dây chuyền này cho mình, Trầm Yên Nhiên lập tức định mở miệng cự tuyệt. Tuy sợi dây chuyền này đích xác rất được nàng ưa thích, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nhận quà của Ôn Kính Nhân. Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Khâu Ân Bình đã cười nói: "Ôn huynh, mới chỉ 8,1 triệu hạ phẩm linh thạch, có phải là quá keo kiệt không?" Nói xong hắn lại tăng thêm 500 nghìn: "9 triệu hạ phẩm linh thạch!"
Khâu Ân Bình vừa mới báo giá xong, Nhậm Thiếu Thông không chút do dự hô 9,5 triệu, còn Lạc Tinh thì hô thẳng 10 triệu hạ phẩm linh thạch. Một phòng riêng đồng thời hô ra bốn mức giá khiến cả phòng đấu giá sôi trào.
Thiếu phụ phong vận trên đài đấu giá cũng đau đầu, nhất thời có chút không biết làm sao. Người khác không biết Lạc Tinh và những người trong phòng riêng, nhưng nàng sao có thể không biết. Bởi vì vừa rồi quản sự đã dặn dò riêng, nếu như người trong phòng đó kêu giá, tuyệt đối không được cố ý nâng giá, chỉ cần không có ai ra giá nữa thì phải lập tức giao dịch. Nàng đã chuẩn bị xong các kiểu. Nhưng nàng không ngờ rằng trong cùng một phòng riêng lại có tới bốn người báo giá, hơn nữa người sau cao hơn người trước. Không cần ai cạnh tranh, bốn vị đại thiếu trong phòng đó tự mình tranh nhau.
Lúc này không chỉ có thiếu phụ phong vận có chút luống cuống, quản sự đấu giá hành cũng bó tay toàn tập. Nhưng hắn căn bản không dám ngăn cản bốn vị đại thiếu này, chỉ có thể nháy mắt với thiếu phụ phong vận, ra hiệu không cần nhiều lời. Dù sao không ai dám trêu vào bốn vị đại thiếu này. Nếu như bọn họ lúc này xen vào, nói không chừng sẽ rước lấy phiền phức. Dù sao hắn biết những đại thiếu này quan trọng thể diện hơn cả, linh thạch chỉ là thứ yếu. Thiếu phụ phong vận nhận được ám hiệu của quản sự thì chỉ có thể bất đắc dĩ đứng trên đài đấu giá chờ đợi.
Còn trong phòng riêng, Ôn Kính Nhân và bốn người Lạc Tinh lúc này cũng bắt đầu tranh giành nhau. Dù sao dây chuyền chỉ có một, ai cũng muốn mua tặng cho Trầm Yên Nhiên. Vì vừa rồi lúc Trầm Yên Nhiên nhìn thấy dây chuyền này đã thể hiện rõ sự thích thú. Đã là thứ nữ thần thích thì bọn họ đương nhiên muốn tìm mọi cách để có được và tặng cho nữ thần.
Thấy bốn người vì đấu giá sợi dây chuyền này không ngừng cãi cọ, Trầm Yên Nhiên nhất thời cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui. Nàng đương nhiên hiểu ý đồ của bốn người này. Nhưng nàng đâu phải món hàng mà cần người khác tranh nhau đoạt lấy. Cho nên, ngay lúc Ôn Kính Nhân và bốn người Lạc Tinh lời lẽ đanh thép công kích lẫn nhau, Trầm Yên Nhiên trực tiếp vận chuyển tu vi tự mình báo giá: "11 triệu hạ phẩm linh thạch."
Nghe thấy Trầm Yên Nhiên tự mình báo giá đấu giá, Ôn Kính Nhân và bốn người Lạc Tinh nhất thời dừng lại.
"Yên Nhiên, bọn ta..."
Chưa kịp để Ôn Kính Nhân mở miệng, Trầm Yên Nhiên đã dứt khoát nói: "Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình tranh thủ."
Nghe Trầm Yên Nhiên nói vậy, Ôn Kính Nhân và bốn người Lạc Tinh nhất thời bất lực, chỉ có thể từ bỏ. Bọn họ có thể tranh giành nhau, nhưng giờ phút này Trầm Yên Nhiên tự mình ra giá, bọn họ sao có thể tăng giá thêm nữa.
Mà trên đài đấu giá, thiếu phụ phong vận thấy nửa ngày không có ai trong phòng riêng kia tiếp tục kêu giá thì vội mở miệng: "Chúc mừng vị khách quý phòng số 1, món đồ đấu giá này thuộc về ngài."
Nói xong thiếu phụ phong vận lập tức sai thị nữ và hộ vệ mang món đồ đấu giá rời khỏi bàn đấu giá. Dù sao liên quan đến những người ở đấu giá hành không thể đắc tội, cho dù đem sợi dây chuyền này đưa không cũng được. Sau đó buổi đấu giá tiếp tục diễn ra.
Quản sự đấu giá hành đích thân mang theo sợi dây chuyền được bọc gói cẩn thận đến phòng của Lục Phàm và mọi người. Trầm Yên Nhiên lấy ra một chiếc trữ vật giới ném cho quản sự đấu giá hành, nhưng bị quản sự đặt lên trên bàn: "Trầm tiểu thư, hội trưởng của chúng ta cố ý dặn dò, không có cách nào tự mình chiêu đãi các vị, nên sợi dây chuyền này coi như là lời xin lỗi với ngài. Còn các vị công tử nếu thích món đồ nào thì cứ xuất thủ, xem như là quà của Thiên Hợp thương hội tặng các vị."
Nghe quản sự nói vậy, Lục Phàm không khỏi âm thầm kinh ngạc. Vị hội trưởng Thiên Hợp thương hội này ngược lại đúng là đại thủ bút, món bảo vật giá trị hơn 10 triệu hạ phẩm linh thạch lại nói cho không thì cho. Hơn nữa, còn để bọn họ tùy tiện xuất thủ đấu giá, rõ ràng cũng là miễn phí tặng. Thủ bút như vậy thật không thể nói là nhỏ.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Trầm Yên Nhiên và bốn người Lạc Tinh, Lục Phàm cũng hiểu. Chỉ cần có thể giao hảo với bốn người Trầm Yên Nhiên thì mấy chục triệu hạ phẩm linh thạch đâu đáng gì. Đạo lý này Trầm Yên Nhiên tự nhiên cũng hiểu. Nhưng nàng đương nhiên sẽ không vì hơn 10 triệu hạ phẩm linh thạch mà mắc nợ ân tình. Bởi vậy nàng nhất định bắt quản sự phải nhận linh thạch, quản sự bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nhận lấy. May mà hội trưởng đoán trước Trầm Yên Nhiên nhất định sẽ không thiếu ân tình nên đã dặn quản sự nếu thực sự không được thì phải nhận linh thạch. Sau khi làm xong mọi việc, quản sự mới thức thời rời đi.
Trầm Yên Nhiên cũng không có xem xét sợi dây chuyền, mà trực tiếp cất vào. Rất nhanh những vật phẩm đấu giá bình thường đã kết thúc, bắt đầu đấu giá vật phẩm áp trục, tổng cộng có ba kiện vật phẩm áp trục. Hai món đồ áp trục đầu tiên Lục Phàm đều không có hứng thú gì, chỉ liếc qua một cái rồi nhắm mắt điều tức. Mãi đến khi món đồ áp trục thứ ba được đưa lên bàn đấu giá, Lục Phàm mới đột nhiên mở mắt ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận