Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 464: Thiên Hương lâu ngũ trưởng lão

Chương 464: Ngũ trưởng lão Thiên Hương lâu
Lạc Phượng thành là một trong những siêu cấp thành trì nổi tiếng lẫy lừng trong lãnh thổ Thiên Võ hoàng triều, độ phồn hoa là không thể nghi ngờ. Thêm vào đó, Lạc Phượng thành lại nằm ở biên giới phía đông, bên cạnh còn là dãy núi Lạc Phượng, cho nên số lượng tu sĩ ở đây vốn đã rất đông.
Vì vậy, trong Lạc Phượng thành không chỉ có Thiên Hương lâu mà còn có Thiên Hương các và Thiên Hương uyển. Dù sao, mục đích của Thiên Hương chính là kiếm lấy tài nguyên, đồng thời thu thập tình báo. Lạc Phượng thành hội tụ hơn một triệu tu sĩ, lại vô cùng phồn hoa náo nhiệt, đương nhiên là một địa điểm tuyệt hảo để kiếm lấy tài nguyên.
Đã đến nơi này, Lục Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua ba thế lực Thiên Hương lớn mạnh tại đây. Dù sao, ba thế lực Thiên Hương lớn mạnh ở chỗ này đã lâu, tình báo thu thập được chắc chắn cũng không ít. Tình báo khác thì không nói, nhưng những tin tức liên quan đến dãy núi Lạc Phượng là thứ hắn coi trọng nhất. Đương nhiên, việc ba thế lực Thiên Hương này kiếm tài nguyên, hắn cũng rất quan tâm. Dù sao, một thành trì mà có thể đồng thời chứa ba thế lực Thiên Hương, tiềm năng phát triển là không thể nghi ngờ. Ba thế lực Thiên Hương ở đây, tuyệt đối là mỗi ngày thu cả đấu vàng, kiếm được tài nguyên vô số kể. Đối mặt với ba cái Tụ Bảo Bồn như vậy, sao hắn có thể không động lòng?
Bất quá, để tránh gây ra những phiền toái không cần thiết, lúc này An Lan, Hà Tình và Trầm Yên Nhiên ba người đều đeo mạng che mặt. Dù sao, ba người đều là những tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa hai người còn nằm trong bảng Mỹ Nhân, một người thì cũng đã từng lọt vào bảng Mỹ Nhân. Ba mỹ nhân như vậy cùng nhau xuất hiện ở nơi này, tất nhiên sẽ gây náo động, Lục Phàm đương nhiên không muốn bị người vây xem.
Cứ như vậy, Lục Phàm cùng mọi người đi tới Thiên Hương lâu. Sau khi mọi người bước vào Thiên Hương lâu, liền thấy bên trong đại sảnh có rất đông tu sĩ. Lúc này, một thị nữ bước nhanh lên đón, cung kính chào hỏi Lục Phàm và những người đi cùng. Sau khi hỏi thăm một hồi thì mới biết tất cả phòng dừng chân đều không còn, phòng ăn cũng đã hết chỗ. Đối mặt với tình huống này, Lục Phàm cũng có chút bất ngờ. Dù sao, phí dừng chân và ăn uống ở Thiên Hương lâu không hề rẻ, hơn nữa lúc này tất cả đều đã tăng giá. Thế nhưng dù vậy mà vẫn hết chỗ, có thể thấy rõ số lượng cường giả bị dị tượng thiên địa ở dãy núi Lạc Phượng thu hút tới đây lớn đến mức nào.
Nhưng vì đã đến đây, Lục Phàm đương nhiên sẽ không dẫn mọi người rời đi. Hơn nữa, mục đích chính của hắn khi đến đây không phải là để ăn cơm hay nghỉ ngơi. Cho nên, hắn trực tiếp nhìn thị nữ, thản nhiên nói: "Hãy gọi người quản lý và cường giả trấn thủ ở đây ra đây, nói có người muốn gặp hắn."
Nói xong, Lục Phàm liền trực tiếp lên lầu. Thị nữ thấy vậy lập tức muốn ngăn cản, nhưng lại bị Hạ Hầu Đôn lườm một cái sợ đến mức phải lùi lại. Cuối cùng, thị nữ chỉ có thể nhanh chóng đi tìm quản sự báo cáo việc này.
Còn Lục Phàm thì dẫn mọi người đi thẳng lên lầu mười một. Hai hộ vệ Chân Đan cảnh cửu trọng đỉnh phong đang canh giữ ở đây, trực tiếp bị khí thế của Hạ Hầu Đôn trấn áp, đứng im không dám nhúc nhích. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Phàm và những người đi cùng ngồi xuống ghế sofa mềm mại ở lầu mười một.
Ngay sau khi Lục Phàm và mọi người vừa ngồi xuống không bao lâu, năm bóng người với vẻ mặt âm trầm bước vào lầu mười một. Người dẫn đầu rõ ràng là một lão giả tóc trắng, phía sau là bốn nam nhân trung niên.
Lục Phàm liếc mắt liền nhìn ra tu vi của lão giả tóc trắng, đó lại là một cường giả Luyện Thần cảnh nhất trọng. Bốn người trung niên đi sau lần lượt là Ngưng Hồn cảnh cửu trọng, Ngưng Hồn cảnh bát trọng và hai người Ngưng Hồn cảnh ngũ trọng.
Trong lúc Lục Phàm nhìn thấu tu vi của năm người này, thì An Lan cũng đã truyền âm vào trong đầu hắn.
"Phu quân, lão gia hỏa dẫn đầu là ngũ trưởng lão Thiên Hương lâu Cam Minh Khải, bốn người còn lại là chấp sự phụ trách Thiên Hương các và Thiên Hương uyển của Thiên Võ hoàng triều..." An Lan nhanh chóng kể rõ thân phận của năm người, Lục Phàm khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ngay lúc Lục Phàm biết được thân phận của năm người này thì bọn họ cũng nhìn về phía Lục Phàm, vẻ mặt đều vô cùng khó coi. Cam Minh Khải dẫn đầu thì ngược lại, thần sắc thờ ơ, nhìn Lục Phàm và những người đi cùng với ánh mắt rất bình thản, căn bản không coi bọn họ ra gì. Dù sao, ông ta là ngũ trưởng lão của Thiên Hương lâu, hơn nữa lại là cường giả Luyện Thần cảnh, có đủ tư cách để khinh thường người khác.
Chưa đợi Cam Minh Khải mở miệng, Khương Thần Kiệt, chấp sự Thiên Hương uyển tu vi Ngưng Hồn cảnh cửu trọng, đã lên tiếng quát: "Các ngươi là ai, to gan lớn mật, dám đến Thiên Hương lâu gây sự, không muốn sống sao?"
Lời Khương Thần Kiệt còn chưa dứt, thì một cỗ khí thế tu vi kinh khủng bỗng bao trùm lên người hắn. Dưới sự áp chế của cỗ khí thế kinh khủng này, Khương Thần Kiệt "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Cảnh tượng này lập tức khiến sắc mặt Cam Minh Khải cùng ba người còn lại kịch biến, trở nên kinh hãi.
Dù sao Cam Minh Khải cũng là cường giả Luyện Thần cảnh, cho nên đã sớm nhận ra nơi phát ra khí thế, lập tức nhìn về phía Hạ Hầu Đôn. Khi ông ta nhìn Hạ Hầu Đôn, thì Hạ Hầu Đôn cũng nhìn về phía ông ta. Bốn mắt chạm nhau, Cam Minh Khải nhất thời co rụt đồng tử, thân thể cũng không tự chủ run lên. Bởi vì, ông ta cảm nhận được uy hiếp tử vong vô cùng đáng sợ từ Hạ Hầu Đôn, một uy hiếp chết chóc mà ngay cả từ lâu chủ ông ta cũng chưa từng cảm thấy. Một uy hiếp đáng sợ như vậy, chỉ có cường giả Phân Thần cảnh mới có thể mang lại. Nghĩ đến đây, vẻ sợ hãi trong mắt Cam Minh Khải càng thêm nồng đậm.
Tuy nhiên, dù sao ông ta cũng là ngũ trưởng lão của Thiên Hương lâu, đứng sau lưng là quái vật khổng lồ Thiên Hương. Cho nên, ông ta rất nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, chắp tay nói với Lục Phàm: "Không biết các hạ là ai, đến Thiên Hương lâu chúng tôi có chuyện gì?"
Ông ta không phải là người ngu, tự nhiên nhìn ra được Lục Phàm mới là người chủ trì thật sự, Hạ Hầu Đôn chẳng qua là hộ vệ mà thôi. Việc có một cường giả Phân Thần cảnh làm hộ vệ, đủ để chứng minh thân phận và lai lịch của Lục Phàm không hề đơn giản. Đối với những người như vậy, ông ta đương nhiên sẽ khách khí vô cùng. Dù sao, tuy rằng phía sau ông ta có quái vật khổng lồ Thiên Hương, nhưng cũng không muốn tùy tiện đắc tội với quái vật khổng lồ khác.
Nhìn Cam Minh Khải thăm dò, Lục Phàm nhìn An Lan. An Lan không chút do dự cởi bỏ mạng che mặt. Sau khi An Lan lộ mặt, Cam Minh Khải và Khương Thần Kiệt đều phát ra một tiếng kinh hô.
"Đại tiểu thư!" Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ rằng An Lan lại xuất hiện ở đây, lại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ. Dù sao, tin tức bọn họ có được là đại tiểu thư đang ở Đại Càn hoàng triều, bọn họ còn phái không ít người tới Đại Càn để tìm kiếm tin tức của đại tiểu thư. Thế nhưng, một mực không có chút manh mối nào. Không ngờ, người mà họ tìm kiếm giờ lại xuất hiện trước mặt.
Nghe tiếng kinh hô của Cam Minh Khải, An Lan lạnh giọng hừ một tiếng nói: "Cam Minh Khải, không ngờ rằng ta lại xuất hiện ở đây đúng không." Cam Minh Khải là người của hai phó hội trưởng khác, tự nhiên cũng chính là kẻ thù của cha nàng. Dù vẫn còn giữ mặt nhau, nhưng mọi người đều hiểu rõ tình hình ngấm ngầm. Cho nên, nàng đương nhiên không có sắc mặt tốt đối với Cam Minh Khải.
Còn Cam Minh Khải thì sau khi kinh ngạc thốt lên, cũng đã kịp phản ứng lại, trong lòng lập tức kêu khổ. Nếu như chỉ có một mình An Lan tới đây, ông ta đương nhiên không sợ chút nào, thậm chí còn vô cùng hưng phấn. Nhưng bây giờ, ngoài An Lan ra, còn có cả Lục Phàm. Đương nhiên, Lục Phàm cũng không đáng sợ, đáng sợ là hộ vệ Phân Thần cảnh bên cạnh hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận