Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 164: Hồn Điện

Chương 164: Hồn Điện Ầm… Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc cùng tiếng va chạm chói tai liên tiếp không ngừng vang lên.
Ngũ Câu Thần Phi Thương trong tay La Thành như một con linh xà tia chớp, trên dưới bay múa.
Trực tiếp áp chế gắt gao bốn tên tu sĩ áo bào đỏ cảnh giới Ngưng Hồn, căn bản không thể tới gần thân La Thành.
So với La Thành càng đánh càng hăng, thì bốn tên tu sĩ áo bào đỏ này càng lúc càng uất ức, càng lúc càng kinh hãi.
Bởi vì giờ phút này bọn họ đã biết được tu vi của La Thành, vẻn vẹn chỉ là Ngưng Hồn cảnh tứ trọng mà thôi.
Trong bốn người bọn họ có hai người có tu vi tương đương La Thành, hai người cao hơn La Thành một cảnh giới nhỏ.
Bốn người bọn họ liên thủ, cho dù là Ngưng Hồn cảnh lục trọng, thất trọng cũng có thể trấn áp.
Nhưng mà giờ phút này khi đối mặt với La Thành Ngưng Hồn cảnh tứ trọng, bọn họ hoàn toàn bị áp chế, căn bản không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.
Điều khiến bọn họ càng cảm thấy kinh hãi chính là khí thế và chiến lực của La Thành trong cuộc chiến điên cuồng này không ngừng tăng lên.
Linh lực trong cơ thể hắn dường như vô cùng vô tận, điên cuồng tấn công bốn người bọn họ.
Bốn người bọn họ chỉ có thể bị động phòng thủ lui lại, trên người đã có thêm không ít vết thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
Nếu tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định sẽ bị La Thành đánh bại, chém giết.
Trong lúc bốn tên tu sĩ áo bào đỏ này vừa uất ức vừa sợ hãi, thì bốn tên tu sĩ áo bào đỏ khác cũng nhận ra điều này.
Giờ phút này trong lòng bọn họ cũng vô cùng kinh hãi.
Nơi cằn cỗi vắng vẻ như thế này sao lại xuất hiện một thiên kiêu có chiến lực nghịch thiên như vậy.
Mà hơn nữa, thiên kiêu này bọn họ chưa từng nghe nói qua, cũng không có thấy trong bảng Đông Thắng thiên kiêu, chẳng lẽ là hạt giống thiên tài của thế lực ẩn thế nào đó?
Ngay lúc Lục Phàm đang suy đoán như vậy, La Thành cuồng cười một tiếng: "Ha ha ha... Sảng khoái!"
Theo tiếng cười điên cuồng, Ngũ Câu Thần Phi Thương nhanh như tia chớp, hung hăng quất vào người một tên tu sĩ Ngưng Hồn cảnh tứ trọng trong số đó.
"A..."
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, tu sĩ Ngưng Hồn cảnh tứ trọng này trực tiếp bị Ngũ Câu Thần Phi Thương hung hăng đánh bay ra ngoài.
Tên kia bị quất bay ra ngoài miệng phun máu tươi, khí tức trên người trong nháy mắt suy yếu.
Biến cố này nhất thời khiến ba tên tu sĩ áo bào đỏ còn lại sắc mặt kịch biến, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi và bối rối nồng đậm.
Bởi vì hoảng sợ và bối rối sinh ra bởi biến cố này, động tác của bọn hắn nhất thời đình trệ.
Trong cuộc quyết đấu của cường giả, một phút chốc sai lầm cũng đủ để mất mạng.
La Thành đương nhiên không bỏ qua cơ hội như vậy, Ngũ Câu Thần Phi Thương trực tiếp quét ngang ra.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp ba tiếng trầm đục vang lên, ba tên này cũng trực tiếp bị Ngũ Câu Thần Phi Thương đánh bay ra ngoài.
La Thành không hề lưu thủ, dùng hết toàn bộ lực lượng cho một thương này.
Cho nên, ba tên này giống tên kia vừa rồi, tất cả đều phun máu tươi, khí tức suy yếu.
Bị đánh bay ra ngoài mười mấy mét rồi mới nặng nề ngã xuống đất, lại phun ra một ngụm máu tươi lớn, phát ra tiếng rên la thảm thiết thống khổ.
Nội tạng của bọn họ trực tiếp bị lực lượng kinh khủng trong một thương này của La Thành chấn vỡ, kinh mạch cũng đứt gãy không ít.
Bị trọng thương như thế, bọn họ đã mất đi sức chiến đấu, thậm chí đứng lên cũng khó khăn.
Muốn hồi phục lại, nếu không có linh đan diệu dược hỗ trợ, ít nhất phải mất vài tháng.
Nhìn bốn tên tu sĩ áo bào đỏ bị đánh bay ra ngoài, Lục Phàm nhất thời nhịn không được vỗ tay khen hay.
"Ha ha ha, tốt..."
Lý Tồn Hiếu cũng vỗ tay theo, trên mặt lộ ra vẻ thưởng thức và tán dương không chút che giấu.
La Thành giống như hắn vốn là một võ tướng, hơn nữa dũng mãnh vô cùng, hắn xem La Thành như huynh đệ mà đối đãi.
Cho nên, La Thành biểu hiện càng xuất sắc, hắn lại càng vui mừng.
So với tâm tình vô cùng tốt của Lục Phàm và Lý Tồn Hiếu, thì bốn tên tu sĩ áo bào đỏ còn lại lúc này lại có sắc mặt âm trầm vô cùng.
Khí tức âm lãnh cùng sát ý nồng đậm tỏa ra từ trên người bọn họ.
Bọn họ không ngờ rằng bốn người phe mình cũng không thể bắt được La Thành, ngược lại còn bị phản sát, quả thực là một sự nhục nhã vô cùng.
Nhưng tới lúc này, bọn họ cũng nhận ra lai lịch của ba người Lục Phàm thật không hề đơn giản.
La Thành đã lợi hại như vậy, Lý Tồn Hiếu còn chưa xuất thủ chắc cũng không hề yếu.
Nghĩ vậy, tu sĩ áo bào đỏ Ngưng Hồn cảnh cửu trọng dẫn đầu hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận và sát ý trong lòng nhìn Lục Phàm, trầm giọng nói: "Các hạ rốt cuộc là ai, vì sao muốn ngăn cản Hồn Điện chúng ta hành sự!"
Nghe gia hỏa này tự báo thân phận, Lục Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
"Hồn Điện? Đây lại là thế lực nào?"
Đúng lúc Lục Phàm vô cùng nghi hoặc, thì lão giả tóc trắng lại phát ra một tiếng kinh hô vô cùng hoảng sợ.
"Hồn Điện... Các ngươi là người của Hồn Điện?"
Sự nghi ngờ của Lục Phàm bị tiếng kinh hô này hấp dẫn, lập tức quay sang nhìn lão giả tóc trắng.
Chỉ thấy lão giả tóc trắng vốn đang bi phẫn vô cùng lúc này lại mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, thân thể run rẩy không ngừng.
Phảng phất như gặp phải một tồn tại vô cùng đáng sợ.
Nhìn lão giả tóc trắng bị hai chữ Hồn Điện làm cho hoảng sợ đến bộ dạng này, Lục Phàm càng thêm nghi hoặc.
Cái gọi là Hồn Điện này rốt cuộc là thế lực gì, mà có thể khiến lão giả tóc trắng này hoảng sợ đến như vậy.
Vừa rồi lúc chưa biết thân phận của đám tu sĩ áo bào đỏ này, lão giả tóc trắng còn rất kiên cường.
Nhưng bây giờ khi biết được thân phận rồi, lập tức sợ hãi đến mức này.
Chỉ một cái tên mà có thể khiến người sợ hãi đến vậy, đủ để thấy được cái gọi là Hồn Điện này đáng sợ đến mức nào.
Chỉ có điều, cái gọi là Hồn Điện này thực sự là hắn chưa từng nghe nói.
Cũng không biết so với Thánh Giáo thì Hồn Điện này bên nào cường hoành hơn một chút.
Thấy lão giả tóc trắng biết thế lực của mình rồi, bốn tên tu sĩ áo bào đỏ trên mặt đều hiện ra vẻ ngạo nghễ.
Tu sĩ áo bào đỏ Ngưng Hồn cảnh cửu trọng dẫn đầu nhìn thoáng qua lão giả tóc trắng đang vô cùng hoảng sợ, rồi mới nhìn Lục Phàm tiếp tục nói: "Hai người kia là người mà Hồn Điện chúng ta muốn bắt, nếu các hạ muốn xen vào chuyện người khác, thì đó là đối đầu với Hồn Điện chúng ta, các ngươi nên biết."
Vốn có chút hiếu kỳ, nhưng nghe thấy câu uy hiếp này của đối phương, sắc mặt của Lục Phàm lập tức trở nên âm trầm.
"Ngươi đang uy hiếp bản vương!"
Tu sĩ Ngưng Hồn cảnh cửu trọng nghe vậy thì nhàn nhạt lắc đầu: "Đó không phải là uy hiếp, mà chỉ là cảnh cáo mà thôi."
"Những kẻ hoặc thế lực đắc tội với Hồn Điện chúng ta, bất kể mạnh đến đâu, đều chỉ có một kết cục, đó chính là… Chết!"
Thấy gia hỏa này không hề ngượng ngùng mà lớn tiếng buông lời uy hiếp mình, Lục Phàm nhất thời cười.
Chỉ có điều, nụ cười của hắn rất lạnh lẽo, trong mắt bắn ra hung quang và sát ý khó có thể che giấu.
"Tốt, rất tốt... Quên nói cho ngươi, bản vương ghét nhất bị uy hiếp, kẻ nào uy hiếp bản vương thì cũng chỉ có một kết cục… Chết!"
Lời nói vô cùng lạnh lẽo vừa dứt, Lục Phàm quát khẽ: "Cô Nhiên, Kính Tư, một tên cũng không để lại!"
Theo tiếng ra lệnh của Lục Phàm, Lý Tồn Hiếu - người rất khó chịu với bọn gia hỏa này trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
La Thành cũng thân hình lóe lên, trực tiếp huy động Ngũ Câu Thần Phi Thương hướng một tên tu sĩ áo bào đỏ Ngưng Hồn cảnh thất trọng mà giết tới.
Nhìn thấy Lục Phàm không nói một lời đã ra lệnh động thủ, trong mắt bốn tên tu sĩ áo bào đỏ thoáng qua một tia khó tin.
Vốn cho rằng sau khi báo ra thân phận và lai lịch, Lục Phàm nhất định sẽ vô cùng e dè, từ đó từ bỏ việc nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng vạn lần không ngờ, Lục Phàm không chỉ không từ bỏ, mà còn trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ giết bọn hắn.
Thao tác như vậy khiến bọn họ vẫn luôn tự cao tự đại phải trợn tròn mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận