Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 301: Lại đến Bắc Mang quan

"Điện hạ, chúng ta sẽ theo hướng nào tiến vào Thiên Võ hoàng triều?" Rời khỏi thành Hán Dương một lúc lâu, An Lan mới lên tiếng hỏi Lục Phàm.
Đại Càn hoàng triều và Thiên Võ hoàng triều lấy Bắc Mang sơn làm ranh giới quốc gia. Nhưng Bắc Mang sơn trải dài mấy ngàn dặm, đường biên giới không thể nói là ngắn, theo nhiều nơi đều có thể vào Thiên Võ hoàng triều. Chỉ có điều những nơi khác của Bắc Mang sơn hoặc là địa thế hiểm trở, hoặc là có rất nhiều hung thú linh thú tụ tập. Chính vì vậy, Thiên Võ hoàng triều và Đại Càn hoàng triều đã xây dựng quan ải ở vị trí trung tâm của Bắc Mang sơn. Chỉ có những nơi địa hình tương đối bằng phẳng mới có thể điều quân quy mô lớn. Còn các nơi khác dọc biên giới chỉ bố trí một vài trạm gác, đóng quân vài chục binh lính quan sát tình hình là đủ.
Nghe An Lan hỏi, Lục Phàm trầm ngâm suy nghĩ. Suy tư một hồi, hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Chúng ta đi thẳng đến Bắc Mang quan, sau đó từ hướng Bắc Mang quan vượt qua Bắc Mang sơn để đến Thiên Võ hoàng triều."
Quyết định như vậy tự nhiên là có lý do. Hắn muốn cho Khương Thượng biết tin mình sẽ đến Thiên Võ hoàng triều, nhưng lại không muốn để Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm ở Bắc Mang quan biết trước. Nếu hắn tạo được cơ hội nào đó ở Thiên Võ hoàng triều, thì những người có khả năng phối hợp trước nhất chính là Bắc Mang quan. Dù sao, Bắc Mang quan ở vị trí gần biên giới phía nam của Thiên Võ hoàng triều nhất, có thể phản ứng ngay tức khắc. Cho nên hắn nhất định phải sớm bàn giao với Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm chuyện này, để họ có sự chuẩn bị.
Mặt khác, tuyến đường từ hướng Bắc Mang quan băng qua Bắc Mang sơn để đến Thiên Võ hoàng triều đã được khai thông, lại có Hãm Trận doanh và binh lính Giang Đông trông coi bảo vệ. Nên theo hướng này tiến vào Thiên Võ hoàng triều là thuận lợi nhất, sẽ không xảy ra biến cố gì lớn.
Một nguyên nhân nữa là hắn muốn đi qua hoặc vào quan ải Thiên Nam ở biên giới phía nam của Thiên Võ hoàng triều. Không lâu trước đây, hắn đã dẫn Lý Tồn Hiếu và những người khác tập kích Thiên Nam quan, gây cho nó tổn thất nặng nề. Thời gian dài như vậy đã trôi qua, hắn muốn biết tình hình phục hồi của Thiên Nam quan thế nào. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là thăm dò xem gia tộc Thác Bạt có tăng cường bố trí gì đặc biệt ở Thiên Nam quan hay không. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu xem gia tộc Thác Bạt và hoàng thất Thiên Võ có xảy ra xung đột gì không. Những việc này có ích rất lớn cho việc hắn nắm quyền kiểm soát Thiên Võ hoàng triều, nên nhất định phải nắm rõ.
Có câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Nếu không hiểu gì về đối phương, thì làm sao mà đánh thắng, thậm chí kiểm soát đối phương được. Sau khi đã quyết định, ba người Lục Phàm liền tăng tốc hướng về Bắc Mang quan. Lần này đi Thiên Võ hoàng triều, An Lan không dẫn Ngô Duy và những hộ vệ khác theo. Dù sao đã có Lục Phàm mang Hạ Hầu Đôn, sự an toàn của nàng tuyệt đối không thành vấn đề, mang theo người khác ngược lại thêm phiền phức vô ích. Hơn nữa, nàng đã đồng ý giúp Lục Phàm nắm quyền kiểm soát Thiên Hương, nên đương nhiên sẽ tin tưởng Lục Phàm. Nếu ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có, thì hợp tác giữa hai người chẳng có nghĩa lý gì. Huống hồ nàng cũng đã hiểu rõ về Lục Phàm, biết rằng Lục Phàm trông thì tàn nhẫn quyết đoán, nhưng thực ra lại rất coi trọng tình nghĩa. Đối đãi với kẻ địch, hắn có thể tàn nhẫn độc ác, nhưng với người của mình thì lại rất bao dung. Chính vì thế nàng mới tin tưởng Lục Phàm đến vậy.
Cứ như vậy đi đường suốt một ngày một đêm, ba người Lục Phàm đã đến Bắc Mang quan vào sáng sớm hôm sau. Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm không hề biết tin Lục Phàm sẽ đến. Nên khi vạn phu trưởng Trần Lãng dẫn ba người Lục Phàm đến tiền sảnh của phủ quận thủ ở Bắc Mang quan, thì Lý Tồn Hiếu, Cảnh Yểm và những vạn phu trưởng khác đang ở trong tiền sảnh bàn bạc công việc đều lộ vẻ kinh ngạc. Sau một thoáng ngỡ ngàng, tất cả bọn họ đều vô cùng hưng phấn đứng dậy hành lễ với Lục Phàm.
"Bái kiến chủ công (điện hạ)!"
Nhìn vẻ hưng phấn của mọi người, Lục Phàm gật đầu cười, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Còn hắn thì đi đến chủ vị ngồi xuống, dưới ánh mắt vừa hưng phấn vừa kích động của Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm. Sau khi Lục Phàm ngồi xuống, mắt Lý Tồn Hiếu liền hướng ngay về Hạ Hầu Đôn, còn Hạ Hầu Đôn cũng nhìn về phía Lý Tồn Hiếu. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên ý chí chiến đấu nồng đậm. Ngoài chiến ý, trong mắt Lý Tồn Hiếu còn có chút kinh ngạc khó giấu. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa bên trong Hạ Hầu Đôn, sức mạnh đó vượt xa chính mình.
"Chủ công từ khi nào lại có được cao thủ này?" Lúc Lý Tồn Hiếu đối mặt với Hạ Hầu Đôn, Cảnh Yểm và Trần Lãng cũng nhìn sang Hạ Hầu Đôn. Bọn họ cũng cảm nhận được từ trong cơ thể Hạ Hầu Đôn một khí tức uy hiếp đáng sợ khiến tim đập nhanh. Khí tức này còn mạnh hơn nhiều so với uy hiếp mà Lý Tồn Hiếu mang lại cho họ. Rất rõ ràng, tu vi của Hạ Hầu Đôn mạnh hơn Lý Tồn Hiếu rất nhiều.
Mọi người thăm dò lẫn nhau một lúc, Lục Phàm liền cười giới thiệu Hạ Hầu Đôn cho mọi người, rồi cũng giới thiệu từng người cho Hạ Hầu Đôn. Sau khi làm quen, Hạ Hầu Đôn và Lý Tồn Hiếu đều cười nói thân thiện. Dù sao đều là người một nhà, đương nhiên không có chuyện gượng gạo gì. Sau khi trò chuyện vài câu, Lục Phàm liền cho Trần Lãng và những vạn phu trưởng khác lui xuống. Chỉ còn lại Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm.
"Chủ công, ngài đến Bắc Mang quan lần này, có phải là dự định sẽ có động thái gì với Thiên Võ hoàng triều?" Cảnh Yểm không kìm nén được sự tò mò trong lòng, vội vàng mở miệng hỏi Lục Phàm. Lúc Cảnh Yểm hỏi, Lý Tồn Hiếu cũng lộ vẻ mong chờ nhìn về phía Lục Phàm. Trong khoảng thời gian này, Thiên Võ hoàng triều không có bất cứ động tĩnh gì, họ chỉ có thể ở đây phòng thủ tuần tra, thật là quá buồn tẻ. So với việc bị động phòng thủ, họ càng thích chủ động tấn công hơn.
Nhìn vẻ mặt đầy nóng lòng muốn thử của Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm, Lục Phàm cười lắc đầu rồi hỏi: "Gần đây bên Thiên Võ man tử có động tĩnh gì không?"
"Không có bất kỳ động thái gì, Đái Lãng dẫn huynh đệ Hãm Trận doanh vẫn luôn ẩn mình ở gần Thiên Nam quan, theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng..." Nghe Lý Tồn Hiếu trả lời, Lục Phàm không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Đã hơn mười ngày trôi qua, Thiên Võ man tử vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, xem ra mâu thuẫn giữa gia tộc Thác Bạt và hoàng thất Thiên Võ vẫn chưa được giải quyết rõ ràng. Nếu nội bộ Thiên Võ hoàng triều đã giải quyết mâu thuẫn, thì bọn Thiên Võ man tử đã sớm không thể chờ đợi mà tổ chức xâm lăng lại rồi, sao có thể không có bất cứ động tĩnh gì được. Sau khi những ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Lục Phàm nhìn Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm rồi nói: "Tiếp theo ta muốn dẫn Nguyên Nhượng và An tiểu thư đi Thiên Võ hoàng triều, hai người các ngươi cứ tiếp tục trấn thủ ở đây. Nhưng hãy chuẩn bị sẵn sàng, khi ta truyền tin đến thì lập tức dẫn quân đánh vào Thiên Nam quan chiếm lấy."
Nghe được tin này, Cảnh Yểm lập tức hưng phấn lên, không kịp chờ đợi hỏi: "Chủ công, chúng ta là muốn tấn công Thiên Võ hoàng triều sao?"
Vừa dứt lời, Lý Tồn Hiếu lại trầm ngâm nói: "Chủ công, lực lượng của chúng ta hiện tại có lẽ không đủ để tấn công Thiên Võ hoàng triều, chiếm giữ Thiên Nam quan cũng hơi khó."
"Nhưng nếu thừa cơ phá hủy Thiên Nam quan, hoặc phá bỏ các biện pháp phòng ngự bên trong thì vẫn có cơ hội." Sau khi Lý Tồn Hiếu phân tích xong, Lục Phàm mới cười lắc đầu rồi nói: "Lần này đi Thiên Võ hoàng triều, chủ yếu là để đến cướp tài nguyên ở Thiên Võ cảnh, tiện thể nắm quyền kiểm soát một số thế lực bên trong Thiên Võ hoàng triều. Nếu có cơ hội thích hợp thì có thể đánh chiếm hoặc phá hủy Thiên Nam quan."
Nghe Lục Phàm nói như vậy, Lý Tồn Hiếu và Cảnh Yểm mới chợt hiểu ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận