Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 242: Gấp trăm lần hoàn lại

Lúc này hắn không cần đoán cũng biết tên hộ vệ của Trình Thiên vì sao lại xuất hiện ở đây. Chắc chắn là Trình Thiên ghi hận trong lòng, muốn đến báo thù hắn. Dù sao kẻ kia nhìn là biết tâm nhãn cực nhỏ, lại vô cùng thù dai và hèn hạ. Vừa rồi ở thành đông, bị Địch Linh ngăn cản hắn lại, kẻ kia mới không tiếp tục tìm đường chết. Hiện tại kẻ kia lại điều động hộ vệ đến dò xét, muốn làm gì cũng rõ như ban ngày. Sở dĩ đoán là Trình Thiên chứ không phải Địch Linh, tự nhiên là bởi vì Địch Linh ngăn cản hành động của Trình Thiên. Nếu Địch Linh muốn dùng cách này để đạt được Ngưng Hồn Thạch, trước đó ở thành đông nàng đã không ngăn cản Trình Thiên. Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Lục Phàm bùng nổ. "Đã ngươi tự tìm cái chết, vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt." Vốn dĩ hắn không để việc này trong lòng, chỉ xem là một khúc nhạc dạo ngắn không đáng gì. Cho nên căn bản không nghĩ đến chuyện sau đó đi trả thù Trình Thiên cùng Địch Linh các loại. Nhưng vạn vạn không ngờ Trình Thiên lại muốn tự tìm đường chết, chuyện này khiến hắn sao có thể không giận cho được. Nhìn thấy sát ý trong mắt Lục Phàm, Hạ Hầu Đôn lập tức lên tiếng: "Chủ công, có muốn mạt tướng giết hắn không?" Nghe Hạ Hầu Đôn hỏi, Lục Phàm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Các ngươi ở bên ngoài trông coi, nếu tên hộ vệ kia xuất hiện lần nữa, bắt sống lại cho ta." "Vâng!" Hạ Hầu Đôn cùng Bàng Đức khom người đáp lời, sau đó rời phòng ra bên ngoài chờ. Sở dĩ hắn không để Hạ Hầu Đôn trực tiếp giết hộ vệ của Trình Thiên, là vì hắn muốn đích thân đi gặp Trình Thiên một lần. Vừa rồi ở thành đông, hắn đã cho kẻ kia cơ hội, nhưng kẻ kia không biết trân trọng. Đã vậy, vậy thì hắn phải đích thân nói cho kẻ kia biết, ai có thể trêu chọc, ai không thể trêu chọc. Trình Thiên thù rất dai là không sai, nhưng hắn còn thù dai hơn Trình Thiên. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta nhất định gấp trăm lần hoàn lại. Sau khi những ý niệm này liên tục lóe lên trong đầu, hắn mới bình tĩnh tâm tính ngồi xuống lại. Bất quá lúc này hắn cũng không còn tâm tình tiếp tục luyện hóa khối Ngưng Hồn Thạch này, sau đó liền cất vào không gian hệ thống. Dù sao khối Ngưng Hồn Thạch này đang ở trong tay hắn, tùy thời đều có thể luyện hóa, không vội nhất thời này. Sau khi thu hồi Ngưng Hồn Thạch, Lục Phàm lúc này mới nhớ đến việc bản thân giết Vương Đằng hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một tấm sơ cấp triệu hoán thẻ cùng Lạc Trần kiếm pháp. Lạc Trần kiếm pháp bản thân vẫn chưa kế thừa đây. Nghĩ như vậy, Lục Phàm liền mở kho hệ thống, bắt đầu tiếp nhận kế thừa Lạc Trần kiếm pháp. Hệ thống kế thừa kiếm pháp hay thần thông bí thuật rất đơn giản, giống như tu vi rót vào người vậy. Không bao lâu thì việc kế thừa kết thúc, Lục Phàm cảm giác mình như đã luyện tập Lạc Trần kiếm pháp mấy chục năm vậy, căn bản không hề vướng víu. Nếu không phải hiện tại đang trong phòng, hắn hận không thể lập tức tế ra Phong Lôi kiếm để thử một phen uy lực của Giáng Trần kiếm pháp. Ngay lúc Lục Phàm đang hài lòng suy tư như thế thì, bên ngoài cửa sổ lại có một bóng đen lóe qua. Không cần nghĩ cũng biết bóng đen kia là tên vừa rồi. Bất quá giờ phút này Lục Phàm rất là lạnh nhạt, hắn biết tên này trốn không thoát. Dù sao Hạ Hầu Đôn cùng Bàng Đức đang ở ngoài trông coi, tên kia đã xuất hiện, vậy cũng chỉ có bị bắt. Quả thật là không sai. Bóng đen vừa lóe qua trước cửa sổ của Lục Phàm thì bên ngoài liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu thảm thiết chợt lóe rồi tắt, sau đó không còn bất cứ động tĩnh gì. Chỉ có điều động tĩnh này làm những người trong khách sạn đều giật mình tỉnh giấc, vội mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc này cửa phòng Lục Phàm lần nữa bị gõ, mở cửa ra thì là An Lan và Lục Vô Song, sau lưng còn có Ngô Duy và bà lão tóc trắng. Bà lão tóc trắng là hộ vệ của An Lan, được gọi là Hoa bà bà, nắm giữ tu vi Ngưng Hồn cảnh tam trọng, nhưng thực chất lại giấu kín tu vi. Bốn người đi vào phòng, thấy Lục Phàm vẫn bình an vô sự thì ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc An Lan chuẩn bị lên tiếng thì Hạ Hầu Đôn và Bàng Đức đi vào, Hạ Hầu Đôn còn đang xách theo một người trên tay. Đến nơi Hạ Hầu Đôn trực tiếp ném tên áo đen đang bị dẫn theo xuống đất, một tay hất lên vén mặt nạ đen đang che trên mặt hắn. Khi mặt nạ bị vén lên, khuôn mặt của kẻ này hiện ra trước tầm mắt của Lục Phàm và những người khác. Lục Phàm liếc mắt đã nhận ra kẻ này chính là tên hộ vệ có tu vi Chân Đan cảnh cửu trọng đỉnh phong kia. Bốn người An Lan và Lục Vô Song đều chưa từng thấy kẻ này, không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc trên mặt. Lục Phàm không để ý đến sự hiếu kỳ của An Lan và Lục Vô Song, trực tiếp nhìn tên hộ vệ đang bị phong ấn tu vi thản nhiên nói: "Trình Thiên ở đâu!" Thấy Lục Phàm trực tiếp mở miệng hỏi về tung tích của Trình Thiên, vẻ mặt của hộ vệ trung niên này nhất thời hiện lên vẻ khuất phục và bất lực. Hắn không ngờ bản thân mình lại bị trấn áp và bắt một cách dễ dàng như thế. Thấy kẻ này mặt mũi tràn đầy vẻ khuất phục mà không mở miệng, Lục Phàm nhíu mày lại, Hạ Hầu Đôn thấy thế liền trực tiếp một chân đạp lên bàn tay kẻ này. Răng rắc... Chỉ nghe một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, xương tay của kẻ này trực tiếp bị Hạ Hầu Đôn giẫm gãy nát. "A..." Lúc này tu vi của kẻ này bị phong ấn, không thể vận dụng linh lực trong cơ thể, cho nên nỗi đau khi xương tay bị giẫm nát tăng lên gấp mấy lần. Trong cơn đau đớn tột độ, hắn trực tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng. May mà Hạ Hầu Đôn đã bố trí kết giới linh lực bao phủ cả căn phòng, như vậy mới không làm tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngoài. Nếu không thì những tu sĩ trong khách sạn e rằng đều sẽ tập trung bên ngoài căn phòng này. Lúc này Lục Phàm liếc nhìn Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Đôn rụt chân về, tiếp theo dùng một tay bắn ra một đạo linh lực rót vào trong cơ thể tên đang kêu thảm thiết. Theo một đạo linh lực rót vào bàn tay bị giẫm nát xương, kẻ này mới ngừng kêu thảm. Chỉ là sắc mặt tái mét, trên trán đầy mồ hôi lớn như hạt đậu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng. Lục Phàm không nói nhảm, lần nữa thản nhiên mở miệng nói: "Trình Thiên ở đâu." Đối diện với Lục Phàm thần sắc lạnh lùng hờ hững, tên hộ vệ này căn bản không dám do dự, vội vàng mở miệng nói: "Hắn ở Hương Hoa Uyển, chúng ta không có ác ý, chỉ là trùng hợp..." Lời còn chưa dứt thì đã thấy Lục Phàm nhíu mày, vẻ mặt tối sầm lại, lập tức sợ đến mức không dám mở miệng nữa. Lúc này người ta là dao thớt, còn mình là thịt cá, hắn căn bản không có bất kỳ lựa chọn nào. Dù sao không phối hợp thì chỉ có đường chết, mà hắn không muốn chết, vậy chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo Lục Phàm. Nhìn tên này vì hoảng sợ mà tích cực phối hợp, Lục Phàm tiếp tục hỏi: "Nói thân phận lai lịch của các ngươi đi, còn cả người tên là Địch Linh kia có lai lịch gì, nói rõ chi tiết." Thấy Lục Phàm hỏi đến thân phận lai lịch của Trình Thiên và Địch Linh, tên này nhất thời hiện ra vẻ do dự giãy giụa trên mặt. Lục Phàm cũng không thúc giục, cứ vậy bình thản nhìn hắn chờ hắn đưa ra câu trả lời. Chỉ cần tên này sợ chết, vậy chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác, trừ khi hắn không sợ chết. Nhưng rất hiển nhiên, tên này sợ chết, nếu không vừa rồi đã không khai ra tung tích của Trình Thiên. Quả đúng là như thế. Sau một hồi ngắn ngủi do dự giãy giụa, tên này vẫn chọn giữ tính mạng của mình, lập tức kể đầu đuôi ngọn ngành lai lịch thân phận của Trình Thiên và Địch Linh. Theo lời kể của tên này, Lục Phàm bọn người mới biết vì sao Trình Thiên lại ngông cuồng đến như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận