Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 420: Trầm Yên Nhiên tiểu di

Chương 420: Tiểu dì Trầm Yên Nhiên
Tuy nhiên, dung mạo và khí chất của Lục Phàm đều vượt xa những thiên kiêu mà nàng từng thấy. Nhưng ở trong giới tu luyện tàn khốc vô cùng này, thực lực mới là điều quan trọng nhất. An Lan có thể coi trọng Lục Phàm, đồng thời thân mật với Lục Phàm như vậy, chứng tỏ Lục Phàm hẳn là có chỗ hơn người. Nhưng Lục Phàm dù lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ có tu vi Linh Hải cảnh mà thôi. Huống chi, Lục Phàm còn không có tên trên bảng Thiên Kiêu, dù là tu sĩ Linh Hải cảnh, cũng tuyệt đối sẽ không quá mạnh. Dù sao, ngoài việc chủ động khiêu chiến để có thể lên bảng Thiên Kiêu, Thiên Cơ các cũng sẽ định kỳ đổi mới bảng danh sách, khai quật một số thiên tài ẩn tàng. Bởi vì bảng Thiên Kiêu chỉ có một trăm danh ngạch. Đông Thắng Thần Châu rộng lớn vô cùng, số lượng tu sĩ đủ điều kiện nhiều vô số kể, trong đó không thiếu những thiên tài tuyệt thế ẩn mình. Mà những thiên tài tuyệt thế này cuối cùng đều sẽ bị Thiên Cơ các lần lượt công bố ra ngoài. Số thiên tài không bị công bố ra ngoài rất ít. Những thiên kiêu trên bảng Thiên Kiêu nàng không nói là biết hết, nhưng những danh hào đó nàng ít nhiều cũng từng nghe qua. Mà trong số những thiên tài đó, không có ai tên là Lục Phàm. Một người không có tên trên bảng Thiên Kiêu lại dám nói bốn người đứng trong top 60 của bảng Thiên Kiêu là rất yếu. Chẳng phải đây là quá phách lối ngông cuồng sao, hơn nữa lại là kiểu ngông cuồng không có cơ sở.
Vẻ mặt biến đổi của Trầm Yên Nhiên không qua mắt Lục Phàm. Nhưng hắn căn bản không để ý. Dù sao hắn không có bất kỳ ý nghĩ nào với Trầm Yên Nhiên, việc Trầm Yên Nhiên nhìn nhận hắn như thế nào hoàn toàn không quan trọng. Vả lại, vừa rồi hắn chỉ nói sự thật thôi. Với thực lực Chân Đan cảnh nhị trọng của hắn, bốn tên Linh Hải cảnh thực sự rất yếu.
An Lan cũng phát hiện vẻ mặt thay đổi của Trầm Yên Nhiên. Nàng hơi suy tư một chút liền biết tại sao Trầm Yên Nhiên lại như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu như nàng không biết rõ ngọn ngành, có lẽ nàng cũng sẽ giống như Trầm Yên Nhiên. Nhưng nàng đã tận mắt chứng kiến Lục Phàm đột phá, hiểu rõ tu vi hiện tại của Lục Phàm. Cho nên, bốn tên Linh Hải cảnh trước mặt hắn quả thực rất yếu. Chẳng qua là, nàng đương nhiên sẽ không nói những lời này với Trầm Yên Nhiên, càng không để lộ tu vi thực sự của Lục Phàm. Dù sao, cái gì nặng cái gì nhẹ nàng vẫn rõ. Hiện tại nàng đã là người của Lục Phàm, Lục Phàm chính là một trong những người quan trọng nhất của nàng. Còn Trầm Yên Nhiên chỉ là tỷ muội có quan hệ không tệ mà thôi. Không có tỷ muội này thì có thể tìm người khác, nhưng một người chồng như Lục Phàm nếu như không có thì có lẽ mãi mãi không thể tìm được.
Ngay lúc An Lan đang nghĩ như vậy, Trầm Yên Nhiên đã không muốn tiếp tục ở lại đây, lúc này đứng dậy cười nhẹ nói: “Lan tỷ, thời gian không còn sớm, ta phải về rồi.”
An Lan lúc này cũng đứng lên, cười gật đầu nói: “Cũng được, có cần ta tiễn ngươi về không?”
“Không cần đâu, Hà dì sắp đến rồi.” Trầm Yên Nhiên cười lắc đầu từ chối, đồng thời liếc nhìn Lục Phàm đang nửa nằm trên ghế. Thấy mình muốn cáo từ rời đi, Lục Phàm thậm chí không hề có động tác đứng lên hay nói một lời, điều này càng khiến nàng có chút thất vọng. Người như vậy có lẽ không xứng với An Lan. Nghĩ vậy, nàng không nhịn được nhìn về phía An Lan, trên mặt lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.
Ngay lúc nàng định mở miệng thì một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên. Tiếp đó một bóng người hạ xuống một bên trong sân. Ngay lúc bóng người đó vừa hạ xuống sân thì lập tức có hai đạo bóng đen bay ra từ căn phòng phía bên trái. Bóng người vừa đáp xuống sân còn chưa kịp hành động thì đã bị phong ấn tu vi dễ như trở bàn tay.
Thấy cảnh này, Trầm Yên Nhiên nhất thời kinh hãi tột độ. Sau một hồi chấn kinh ngắn ngủi, nàng vội vàng cất giọng nói lớn: “Dừng tay!”
Bởi vì bóng người vừa hạ xuống sân không ai khác chính là Hà dì, người bảo vệ nàng. Hà dì không chỉ là người bảo vệ nàng, mà còn là tiểu dì ruột của nàng, là em gái của mẹ nàng. Sở dĩ nàng kinh hãi như vậy là vì Hà dì là tu sĩ Luyện Thần cảnh nhị trọng. Tu vi như vậy trong toàn bộ Thần Châu cũng không hề yếu, huống chi là tại Thiên Võ hoàng đô nhỏ bé này. Vậy mà lại bị người ta dễ như trở bàn tay trấn áp, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Điều khiến nàng càng kinh hãi hơn là hai người trấn áp Hà dì không ai khác chính là hai hộ vệ vừa theo Lục Phàm vào đây.
Đối mặt với tiếng kêu lớn của Trầm Yên Nhiên, Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh căn bản không để ý, chỉ nhìn về phía Lục Phàm. Thấy vậy Trầm Yên Nhiên cũng kịp phản ứng, vội vàng hướng về Lục Phàm nói: “Lục công tử, đây là tiểu dì của ta, xin ngươi bảo bọn họ thả người.”
Lúc này Lục Phàm mới chậm rãi mở mắt, không mặn không nhạt phất tay: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh nghe vậy thì gật đầu nhẹ. Tiếp đó giải khai phong ấn của Hà dì, rồi thân hình lóe lên một cái trở về chỗ cũ trong phòng nghỉ ngơi, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng có. Còn Lục Phàm thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía phụ nữ phong vận sắc mặt trắng bệch kia. Người phụ nữ phong vận này chính là tiểu dì của Trầm Yên Nhiên - Hà Tình, nhan sắc không cần phải bàn, cả người toát lên vẻ quyến rũ, trưởng thành. Không ngoa khi nói rằng, lực sát thương của Hà Tình có lẽ còn hơn Trầm Yên Nhiên rất nhiều. Đương nhiên, Lục Phàm chỉ là thưởng thức thôi, chứ không có ý gì khác.
Lúc này sắc mặt Hà Tình trắng bệch một mảng, trong lòng tràn ngập nỗi hoảng sợ khó có thể xua tan. Vừa rồi, nàng thực sự cảm nhận rõ ràng nguy cơ t·ử v·ong, như thể giây tiếp theo sẽ bị g·iết c·hết. Đã rất lâu rồi nàng chưa từng cảm nhận loại nguy cơ sinh t·ử như vậy.
Nhìn tiểu dì mặt mày tái nhợt, Trầm Yên Nhiên lúc này mới cố gắng trấn áp nội tâm đang kinh hãi, đỡ lấy tiểu dì, vẻ mặt đầy lo lắng: “Tiểu dì, dì không sao chứ?” Nếu là hộ vệ bình thường, nàng đương nhiên không quan tâm, nhưng với tiểu dì này nàng vô cùng lo lắng. Từ sau khi mẹ nàng m·ấ·t, tiểu dì như mẹ luôn bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ nàng. Không hề ngoa, nàng còn ỷ lại tiểu dì hơn cả phụ thân rất nhiều.
Nghe thấy Trầm Yên Nhiên lo lắng hỏi han, Hà Tình lúc này mới kìm nén sợ hãi, lắc đầu: “Ta không sao, yên tâm đi.” Nói xong nàng liền nhìn về phía Lục Phàm vẫn bình thản ngồi trên ghế, trong mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ nồng đậm. Hai cường giả vừa dễ dàng trấn áp mình kia, nàng không cách nào cảm nhận được tu vi. Nhưng có một điều chắc chắn, hai tên gia hỏa kia tu vi nhất định phải đạt tới Phân Thần cảnh, hơn nữa không phải dạng Phân Thần cảnh bình thường. Bởi vì nàng chỉ cảm nhận được loại nguy cơ t·ử v·ong đó từ cường giả Phân Thần cảnh. Hơn nữa hai người kia so với những cường giả Phân Thần cảnh mà nàng từng gặp còn mạnh hơn rất nhiều. Cho nên, nàng mới có phán đoán như vậy.
Có thể có hai cường giả Phân Thần cảnh làm hộ vệ, chuyện này thật quá khủng khiếp. Bởi Phân Thần cảnh đã được coi là cường giả đứng đầu trong toàn bộ Thần Châu. Ở bất kỳ thế lực nào đều là lão tổ cấp bậc, có địa vị tối cao vô thượng. Có thể sai khiến hai cường giả như vậy làm hộ vệ, có thể tưởng tượng ra lai lịch và thân phận của Lục Phàm không hề tầm thường. Hà Tình nghĩ vậy, trong lòng Trầm Yên Nhiên cũng không cách nào bình tĩnh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận